Tuệ Khanh ngồi ở trong xe, kể cho Hoài Khang nghe về việc hôm nay vì sao cô đến công ty Bấc Việt với vẻ háo hức. Bao nhiêu niềm vui lẫn thích thú hiện rõ trên khuôn mặt lấp lánh ý cười. Còn anh vừa lái xe vừa phụ hoạ với cô bằng những cái gật đầu và ánh mắt kinh ngạc.
Cho tới khi cả hai đến trước cửa nhà, Tuệ Khanh vẫn đắm chìm trong các câu chuyện của mình. Tra thẻ chìa khoá vào ổ, cô chợt ngưng bặt nụ cười. Hình như những món đồ chuyển từ ký túc xá đến vẫn chưa được dọn dẹp ngay ngắn.
“À hay là chú đi tắm cho khoẻ người trước đi rồi hãy qua nhà tôi nấu đồ ăn.”
Tuệ Khanh chắn trước cửa, cười hề hề để che đậy bí mật bên trong. Điều này khiến Hoài Khang nghi ngờ.
“Không phải em nuốt lời đấy chứ? Không chịu ăn tối cùng tôi nữa à?”
Tuệ Khanh xua tay, lập tức giải thích: “Không phải, tại… tại… tôi lo cho chú. Làm việc cả ngày hôm nay rồi, chú đi tắm sẽ khoẻ hơn.”
Hoài Khang đang nheo mắt lại với vẻ nguy hiểm thì nhanh chóng giãn cơ mặt ra: “Em lo cho tôi à?”
Nhìn biểu hiện cảm động của Hoài Khang, Tuệ Khanh chỉ đành mím chặt môi, chỉ mong cái cớ này có thể lừa được anh. Và ngoài sức tưởng tượng, nó thật sự thành công.
“Vậy tôi đi tắm trước đây. Em đem đồ vào trước đi.”
“Vâng.”
Đuổi được Hoài Khang đi một lát, Tuệ Khanh khệ nệ xách từng bịch đồ vào trong nhà. Cô thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-chan-ai-o-khoa-truc-trang/2922408/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.