Tuệ Khanh ôm nửa quả dưa hấu đã được Hoài Khang chuẩn bị sẵn. Múc lấy một viên tròn nhỏ trong cái ‘bát’ dưa hấu đó, cô nói vọng vào bên trong.
“Theo chú thì tôi cần phải làm thêm gì nữa?”
Thì ra từ lúc về nhà, Tuệ Khanh đã được Hoài Khang mời sang nhà mình ăn cơm. Anh chuẩn bị cho cô chút đồ ăn vặt trong lúc bận bịu việc bếp núc, tuy nhiên không ngờ tới hôm nay cô lại chủ động chia sẻ ngày đầu đi làm của mình.
Hoài Khang tắt bếp, cẩn thận cho cá sốt cà ra ngoài dĩa rồi bưng lên bàn. Sau đó, anh tháo tạp dề và để qua một bên, bắt đầu nhìn vào ánh mắt đang tìm kiếm câu trả lời của Tuệ Khanh.
“Bọn họ nói không sai, nhưng nếu không có em thì họ sẽ không biết thủ phạm làm ra việc đó sớm như thế.”
“Thật ạ?” Tuệ Khanh xoay xoay ‘bát’ dưa hấu, không biết Hoài Khang thật sự khen cô hay vì cố tình lấy lòng cô nên mới nói thế.
“Có điều sau này trước khi đi vào trận chiến nào, em cũng phải quan sát xung quanh, nên tự bảo vệ được mình trước thì mới bảo vệ được người khác. Nếu có thể, em hãy gọi cho người mà em cảm thấy an tâm nhất. Chẳng hạn như tôi đây.” Hoài Khang điểm nhẹ lên mũi của Tuệ Khanh một cách trêu chọc rồi tiếp tục đi vào bếp.
“Tôi mới không thèm gọi cho chú.” Tuệ Khanh ôm lấy mũi mình, nơi đó vẫn còn cảm giác như bị điện giật qua bởi sự đụng chạm của Hoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-chan-ai-o-khoa-truc-trang/2922398/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.