Hoài Khang lấy ra tấm nệm khác thay cho tấm nệm mình đã nằm qua, sau đó lấy một chiếc gối nằm và gối ôm mới đặt lên đó. Còn đồ của mình thì anh đem ra ngoài ghế bành ngoài phòng khách, đêm nay nơi này là chỗ ngủ của anh.
Sắp xếp xong xuôi, Hoài Khang cảm thấy đã chuẩn bị đầy đủ để Tuệ Khanh cảm thấy thoải mái nhất có thể. Lúc này, trong phòng tắm vang ra tiếng nước đổ xuống từ vòi sen khiến anh dừng động tác trên tay lại.
Hoài Khang nuốt nước bọt, không biết vì sao lại có cảm giác căng thẳng. Anh chống tay lên lưng ghế, ánh mắt không rời ra khỏi được cánh cửa nhà tắm, nơi lâu lâu sẽ xuất hiện một bóng mờ thướt tha và các đường cong nhấp nhô của Tuệ Khanh.
Hoài Khang lựa chọn nhắm mắt làm ngơ. Anh đâu phải là trai mới mười tám chưa trải sự đời. Không phải chưa từng cùng ai nhưng không phải với ai thì anh cũng sẽ có cảm giác. Lần này, anh chỉ vừa nhìn hình ảnh mờ ảo đó thôi mà tâm trí đã căng như dây đàn rồi. Chẳng lẽ sức kiềm chế của anh đã yếu đến thế rồi sao?
Lúc này, cánh cửa nhà tắm mở ra, Tuệ Khanh xuất hiện với bộ dáng thoải mái. Hoài Khang nở nụ cười dịu dàng, bắt đầu cảm thấy bộ đồ pijama màu xanh ngọc trên người cô thật đáng yêu.
“Anh đang làm gì thế?”
Tuệ Khanh tò mò bước lại gần, nhìn Hoài Khang đã chuẩn bị tất cả thì liền hối thúc anh đi tắm. Cả ngày hôm nay, anh vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-chan-ai-o-khoa-truc-trang/2922366/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.