Tuệ Khanh được Hoài Khang tiễn ra tới tận sân bay. Anh cẩn thận dặn dò cô vài điều, xong lại không khác gì chú cún nhỏ bị bỏ rơi ở lại khiến cô bật cười. Cả hai lưu luyến không rời cho tới khi có tiếng thông báo vang lên.
“Nhớ gọi điện cho anh nhé.” Hoài Khang hôn nhẹ lên trán của Tuệ Khanh một cái, ánh mắt buồn rười rượi.
“Em biết rồi. Em có chuẩn bị thuốc đau dạ dày, thuốc dưỡng tóc ở trong ngăn tủ. Đồ ăn cũng nấu một ít để trong tủ lạnh. Em chỉ về một tuần rồi sẽ quay về.” Tuệ Khanh cũng lo lắng cho Hoài Khang. Ở gần anh, cô mới phát hiện anh thường xuyên bỏ bữa chỉ vì công việc quá mức bận rộn.
Nhiều đêm, Hoài Khang bị đau dạ dày đến mức không thể ngủ. Anh sẽ nhẹ nhàng bước ra ngoài, tránh đánh thức cô dậy mà tự tìm cách để bản thân đỡ mệt. Tuy nhiên, Tuệ Khanh không ngủ say nên luôn nhận thức được sức khoẻ của anh có vấn đề. Vì thế, cô sẽ thức cùng anh, cố gắng hết sức giúp đỡ anh.
Tuệ Khanh vẫy tay với Hoài Khang rồi khuất sau dòng người. Anh hạ tay xuống, đi về phía xe nhưng không vội rời đi. Đợi đến khi máy bay của cô cất cánh trên bầu trời cao theo sự suy đoán, anh mới khởi động xe. Nhưng tiếng chuông điện thoại lại vang lên không ngớt. Người gọi đến thế mà là Thu Hà.
“Tôi nghe.” Hoài Khang dựa vào ghế, hơi hạ giọng: “Tôi có việc bận không đến được… Đừng nói với cô ấy… Tôi sẽ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-chan-ai-o-khoa-truc-trang/2922336/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.