Sáng hôm sau, cha mẹ Huỳnh vừa mở cửa phòng đã nghe thấy mùi thơm truyền ra từ bếp. Họ thắc mắc nên đi tới xem xét, khi thấy Tuệ Khanh đứng ở bên trong vô cùng chuyên nghiệp thái rau củ thì tròn xoe mắt. Cô cảm nhận được có hai ánh nhìn chăm chăm vào mình, sau đó quay đầu lại.
“Cha mẹ dậy rồi ạ? Cha mẹ ngồi đi, bữa sáng sắp xong rồi.”
Cha mẹ Huỳnh nhìn nhau, sau đó cũng lựa chọn tin tưởng con gái mà ngồi xuống chờ đợi.
“Hình như con gái của chúng ta lớn thật rồi ông ạ.” Mẹ Huỳnh cảm thán, vẫn nhung nhớ hình ảnh Tuệ Khanh thích làm nũng và nhờ bà làm nhiều việc.
“Ừ, nó lớn thật rồi.” Cha Huỳnh gật đầu, vui cũng có mà buồn cũng có.
Không để cha mẹ đợi lâu, Tuệ Khanh bưng ra ba tô nui cùng nước súp hầm xương. Mùi thơm lan tỏa cùng làn khói nóng càng làm cho hương vị thêm kích thích người nhìn. Cô ngồi xuống, thấp thỏm chứng kiến cha mẹ đang múc muỗng nui đầu tiên.
“Cha mẹ thấy sao ạ?”
Mẹ Huỳnh chép miệng một cái, rồi nhướng mày: “Ngon đấy. Đúng là con gái tôi có tài năng nấu nướng.”
Tuệ Khanh mỉm cười, sau đó len lén nhìn sang cha Huỳnh. Cô thấy ông vẫn đang múc từng muỗng cho vào miệng thì thở dài một hơi.
Ông Huỳnh đâu phải chưa từng thấy bộ dạng này của con gái. Cô đều làm thế mỗi khi mong muốn đạt được mục đích gì đó. Ông lên tiếng trước: “Có chuyện gì con cứ nói. Có phải vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-chan-ai-o-khoa-truc-trang/2922334/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.