"Ừ .” Giang Tử Phong hờ hững trả lời cô, vẻ mặt bình thản như thường lệ.
Lâm Nhiên cảm giác như người kia không vui vẻ gì mấy, đột nhiên cô nhớ tới chuyện Giang Tử Phong từng nói, mục tiêu cậu ấy đặt ra cho mình là 500 điểm.
Vẻ mặt vui mừng của Lâm Nhiên dần dần biến mất, “Xem ra tôi chỉ có thể thi đến mức đó thôi, dù sao mỗi người đều có giới hạn của mình mà. Có thể giúp đồ bỏ đi như tôi vùng dậy thế này, chính là công lao của cậu đấy. Thi ít hơn 500 điểm, tôi cũng không phải là cố ý đầu, tôi...”
“Cậu muốn thi vào trường đại học nào?” Giang Tử Phong chợt cắt ngang lời cô, vẻ mặt khá nghiêm trọng.
Lâm Nhiên bất chợt bị hỏi khó, thị trường đại học nào sao, thật ra cô cũng chưa từng nghĩ tới.
Trước kia thành tích của cô quá kém, ngay cả có lên nổi đại học hay không cũng là một nghi vấn...
Nhưng bây giờ cô đã giỏi lên rồi, thế mà vẫn không dám đặt mục tiêu vào trường nào cả, bởi vì cô cảm thấy mình sẽ không ;àm được. Lâm Nhiên ngại ngùng đáp: “Chưa biết nữa, nhưng lúc trước tôi tham gia kỳ thi nghệ thuật tại trường học thì qua hết đó, nếu như các môn văn hóa có thể đạt điểm chuẩn của mấy trường đó thì mới có thể vào học.”
“Năm trước điểm chuẩn môn văn hóa của Đại học A là 500, cậu từng thi môn nghệ thuật của Đại học A rồi.” Giang Tử Phong nhìn chằm chằm vào Lâm Nhiên, giọng điệu mang theo vẻ nghiêm túc thật khó tả,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-vao-ngay-tuoi-dep-nhat/503595/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.