Quay lại lớp học, các bạn trong lớp đang đùa giống cùng nhau. Một nữ sinh mặc áo khoác xanh muốn dùng màu nước vẽ râu cho một cậu bạn làm cậu bạn kia chạy trốn quanh lớp. Các bạn học khác ai ai cũng đều bận cả, có người đúng xem trò vui, có người lại tự giải trí một mình.
Lâm Nhiên về được đến chỗ ngồi thì bỗng nghe thấy một giọng hát đầy tâm trạng truyền đến. Người đang hát chính là cậu bạn ngồi cùng bàn tên Trương Hạo.
Cậu ta có mái tóc Địa Trung Hải điển hình, giữa đỉnh đầu trọc lóc, tóc ở hai bên được nuôi dài đến vai rồi buộc lại bằng dây buộc tóc màu đỏ. Cậu ta cảm thấy phong cách tạo hình của mình là kiểu nghệ thuật đầy thăng trầm, người dốt nát thiếu hiểu biết không thể thưởng thức được hương vị cuộc sống của cậu ta.
Lúc này Trương Hạo mặc một bộ quần áo gắn đinh, ôm đàn guitar gảy nhạc: "Ô, em luôn thật nhẹ dạ, thật nhẹ dạ, luôn tự mình gánh vác mọi chuyện..."
Vẻ mặt cậu ta thống khổ, như đang gắng hết sức biểu đạt cung bậc cảm xúc của lời ca. Chỉ là sự chú ý của Lâm Nhiên không đặt vào cậu ta, mà đặt vào chiếc ghế mà chân cậu ta đang giẫm chân lên. Cô chắc chắn chiếc ghế kia là của mình, bởi hôm trước cô vừa dán một tấm poster Bành Vu Yến vào ghế.
Lâm Nhiên đau khổ vỗ vỗ bả vai cậu ta.
"Gì đấy? Ai quấy nhiễu mạch sáng tác của tôi đấy?" Trương Hạo không vui mở mắt ra, thấy Lâm Nhiên tới thì mới kịp nhớ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-vao-ngay-tuoi-dep-nhat/503588/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.