Mấy ngày hôm sau cái cột gương vẫn chưa được mở. Lý do thì có nhiều, nhưng phần lớn là do cái khối tài sản lớn nhất của chủ nơi này vẫn chưa khỏi ốm.
Hàng hóa, nhu yếu phẩm tại điểm giao dịch đã không còn đủ để trao đổi nữa. Tuy nhiên vì muốn chăm sóc cho cô nên Phấn vẫn chưa đi bổ xung thêm. Mỗi lần Phấn đi là phải mất tới ba, bốn ngày. Để cô một mình ở nơi này trong tình trạng này cậu cảm thấy không an tâm. Số thuốc mà lần trước cậu lấy về nhìn chung là đã đủ. Giờ chỉ cần đợi cô khỏe lại.
Những ngày này điểm giao dịch không mở cửa, Phấn tự nhiên lại nhàn rỗi. Cậu giống một cậu trai mới lớn vừa được trải qua những cảm giác đầu đời vậy, cả ngày bám dính lấy cô. Tới mức mà cô không thể chịu nổi nữa. Cô ra cho Phấn một quy tắc, đó là không được lột đồ của cô vào ban ngày. Phấn thắc mắc hỏi tại sao, cô chỉ bảo là "do em đang ốm". Thế là cậu đành chịu.
Hai hôm sau thì sức khỏe của cô có khá lên thật, điều đó đồng nghĩa với việc Phấn phải chuẩn bị lên đường. Trước khi đi, Phấn nói muốn tìm cho cô một vài bộ đồ lót. Cô ngạc nhiên khi nghe cậu nói như vậy. Lúc đó cô chỉ nói đùa, không có chúng thì cô vẫn có thể dùng thứ khác để thay thế. Tuy nhiên Phấn tỏ ra hoàn toàn nghiêm túc về chuyện này. Cuối cùng cô đành phải chịu cậu. Nhiều khi cô cũng không hiểu là cậu nghĩ cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-noi-tan-cung-the-gioi/2729502/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.