Sa mạc thì mênh mông, những cơn gió có thể chỉ là thoáng qua, cũng có thể là cuồng phong bão táp.
Những tháng ngày êm ả chắc chắn sẽ không kéo dài mãi mãi.
..._________...
Cô ngồi trên chiếc bàn và đung đưa đôi chân của mình, trên tay cô là một miếng bánh mì phết thêm một chút bơ lạc. Cuộc sống thoải mái khiến cô dần coi đây là nhà mình, những thói quen cũ cũng vì thế mà trở lại. Ngày xưa cô khá là thích ăn vặt.
Phấn thì chẳng cảm thấy phiền hà về chuyện đó, cô có ăn hết chỗ hàng mà cậu mang về cũng được. Hết thì cậu lại đi lấy. Hiện tại Phấn đang làm gì đó với cuốn sổ tay của mình, có vẻ khá chăm chú.
"Anh bao nhiêu tuổi rồi thế?" Cô lại bắt đầu những câu hỏi lung tung. Hàng ngày, ngoài việc nói chuyện với Phấn ra thì cô cũng chẳng có gì để làm cả.
"Anh nhớ là mười tám, còn em?" Phấn đáp trong vô thức.
"Em mười bảy." cô nói, khuôn mặt tỉnh bơ. Cô cắn tiếp một miếng bánh sau đó ăn ngon lành.
Bỗng nhiên Phấn giật mình dừng lại, nhìn vào tấm kính. "Sao thế?" - cô hỏi, nhưng cậu không đáp mà nhìn như bị thôi miên vào tấm kính trước mặt mình. Cánh cửa của nó đã bị đóng lại, giờ cả tấm kính đen ngòm, chẳng hiểu sao lại làm cậu giật mình cho được.
Cô cũng nhận ra phản ứng kì lạ của cậu, đang tính hỏi tiếp thì cậu đưa tay ra ngăn cản. Mũi của Phấn hơi ngước lên, giật giật, đôi tai thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-noi-tan-cung-the-gioi/2729498/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.