Tòa thị chính nằm ở phía đông nam của thành phố, bên cạnh xưởng cơ khí, trước một con đường nhỏ. Mặt phía đông của nó hướng ra biển, tuy nhiên bị bức tường che khuất, phải lên tầng ba mới có thể thấy được.
Phòng làm việc của Dương cũng nằm ở trên đấy. Bình thường hắn không bao giờ khỏi chỗ đó, trừ khi có chuyện. Đến hơn tám mươi phần trăm thời gian thời gian trong ngày hắn ở trong phòng làm việc của mình. Điều này khiến cho mỗi khi người ta nhắc đến hắn, là nhớ ngay đến căn phòng đó.
Cửa sổ của căn phòng đã mở, gió lùa vào khiến cho tấm rèm cửa rung động. Bên ngoài là bầu trời đêm sáng vằng vặc. Mặt biển toàn là rác, nhưng qua ngần ấy năm, chúng cũng không bốc mùi nữa rồi.
"Em không ngờ là anh có thể làm được thế này luôn đấy!" Cô gái nói, trong khi hất năm đầu ngón tay ra xung quanh. Cô mở to tròn mắt.
"Anh gặp may mắn." Dương đáp.
"Lần nào anh cũng nói với em như vậy, em thừa biết anh không phải một kẻ khiêm tốn." Cô nói, khóe miệng hếch lên như thể "tôi đã hiểu quá rõ anh rồi". Dương cười, ở bên nhau quá lâu, những chuyện thế này luôn xảy ra, hắn biết là cô đang trêu chọc hắn.
"Làm sao mà anh tìm được em?" Cô hỏi.
"Sau khi tới đây được ba tháng, anh nhận được tin tức là có một người phụ nữ xuất hiện. Anh đoán ngay ra đó là em."
Dương nói trong khi nhìn cô uống tách trà của mình. Bây giờ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-noi-tan-cung-the-gioi/2729485/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.