Bầu trời chỉ có một màu xanh lam còn chiếc xe sơn bạc thì chạy giữa bạt ngàn mênh mông cát.
Quãng đường trở về từ thành phố trước mặt biển là bảy ngày. Trong suốt khoảng thời gian này, cô gái vẫn vui vẻ. Chỉ có đôi khi cô sẽ thẫn thờ bên cạnh cửa sổ, chống tay vào cằm mà nhìn ra bên ngoài. Đối với chuyện này, Phấn lại không có câu hỏi nào cả. Nếu xe đang dừng thì cậu sẽ ôm cô, nếu đang chạy thì cậu sẽ tiếp tục giữ nguyên tốc độ. Cứ thế, họ tiến thẳng về Đầm Xác.
Vào ngày thứ ba thì họ gặp xác sống, chúng chỉ là một nhóm vài con lẻ tẻ nên Phấn cũng chạy vượt qua luôn. Cô gái ôm chặt lấy cậu khi bánh xe lăn qua một số thứ. Tới đây đã lâu, nhưng những sinh vật đó vẫn làm cô sợ hãi. Từ lần đó trở đi Phấn không hành động như vậy nữa. Một là cậu sẽ đi vòng qua chúng, hai là cậu dừng xe ở một nơi an toàn, sau đó bước xuống và giải quyết sạch sẽ sau đó mới đi tiếp. Phấn cũng không hề biến thành thứ sinh vật màu trắng kia, có vẻ như nó cần một số điều kiện đặc biệt.
Cô không hề hỏi cậu về việc cậu đã sống sót thế nào, biến đổi ra sao. Cậu cũng làm điều tương tự với những thắc mắc của cậu về cái thành phố đã bị bỏ lại sau lưng ấy. Kết quả là lại như cũ, ngoài một cái tên họ chẳng biết gì về nhau. Chỉ trừ khi những câu hỏi tự nhiên xuất hiện trong câu chuyện của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-noi-tan-cung-the-gioi/2729461/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.