Mặt trời chưa lặn nhưng mặt trăng đã lên, hai thứ vốn dĩ thuộc về hai thế giới ngày và đêm, bây giờ có thể nhìn thấy nhau trong một khoảnh khắc.
Phấn ngồi trên cabin của chiếc xe bán tải, ngắm mặt trăng đang lên dần ở đằng xa. Cậu chớp mắt, kẽ ngón tay đặt trên đầu gối bị gió lùa qua, trở nên lạnh toát. Màn đêm đã chiếm được một nửa không gian trên bầu trời gần tắt.
Cậu đưa chiếc bánh mì trên tay lên miệng, cắn một miếng, chầm chậm nhai. Mười năm nay cậu chỉ ăn có đúng một thứ này, chẳng hiểu vì sao mà giờ cậu vẫn nuốt được. Vị ngọt quen thuộc chầm chậm tan nơi đầu lưỡi, Phấn tiếp tục cắn thêm một miếng nhỏ. Có khi ta cảm nhận được vị ngọt không phải bởi vì nó ngọt, ta cảm nhận được nó là bởi khuôn miệng đã nhạt sẵn rồi.
Ăn được một nửa chiếc bánh thì cậu không muốn ăn nữa, tựa đầu vào thành xe mà nhìn vầng trăng nhạt nhòa trong thế giới không thuộc về nó. Trên tay cậu là miếng bánh mì ăn dở, miệng vẫn từ từ nhai nuốt những gì còn sót lại. Lúc này chân cậu có thứ gì đó chạm vào, Phấn cụp hàng mi của mình xuống, nhìn thấy nó.
"Cọp!" Cô gái lo lắng gọi, xung quanh cô những tên lính cũng bắt đầu la ó giống cô. Cô đang rất lo lắng, đôi mắt đã úng nước. Vừa nãy cô đi lấy thức ăn cho con mèo, lúc quay lại thì đã không thấy nó đâu nữa.
"Cọp!" Cô gọi lớn tiếng hơn, có vẻ như sắp khóc.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-noi-tan-cung-the-gioi/2729442/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.