Cố Minh Triết nằm bất động một tư thế không ngủ được, trong mắt anh chỉ một màu đen. Anh nằm trên giường nhớ những khoảnh khắc về Sở Ly. Cố Minh Triết đã chứng kiến cuộc đời đầy khó khăn và u ám của cô, khi ba mẹ cô mất, cô đã khóc đến ngất đi, cô trốn trong nhà kho và khóc rất nhiều, nhưng anh đã mở cánh cửa mang đến sự ấm áp của mình để an ủi cô, quan tâm cô. Kể từ đó, Sở Ly thích anh, biết ơn anh, đến 18 tuổi yêu anh, 20 tuổi muốn lấy anh. Anh biết là cô yêu anh nhưng anh không cách nào đáp lại đoạn tình cảm ấy, đành phải thờ ơ, lạnh nhạt để cô biết khó mà lui. Vì thế Sở Ly chỉ lặng lẽ nhìn anh, cô càng tiến, anh càng lùi. Có lẽ bao nhiêu lý do cũng chẳng có ý nghĩa, lý do lớn nhất là vì anh không thích cô.
Trước đêm đó, Sở Ly vẫn là cô gái đứng trong bóng tối nhìn anh, ánh sáng duy nhất của cuộc đời cô. Nhưng bây giờ, cô như biến thành một người khác, hình dáng không đổi, giọng nói không đổi, đôi mắt thay đổi rồi. Ánh mắt Sở Ly nhìn anh không còn như trước.
Cả không gian tĩnh mịt, cô đã ngủ rồi. Cố Minh Triết đứng dậy, nhìn gương mặt ấy lại nhớ đến ánh mắt cô nhìn anh và nói "Dừng", cô chưa bao giờ đối xử với anh như thế, anh nghĩ: "Lạnh lùng vậy sao?".
Cố Minh Triết bế cô lên giường, xuống sàn ngủ.
Sáng...
Ánh sáng chiếu vào phòng, Sở Ly khó chịu mở mắt, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-mua-ha/2952062/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.