“Xong đời.” sau khi im lặng thật lâu Thiên Thiên mới nói ra một câunhư vậy. vò đầu bứt tai buồn nản không thôi. Cô thậm chí còn nói xấuHướng tổng trước mặt Diệp Tử, hên là Diệp Tử không phải người hẹp hòi,nếu không cô sẽ bị chỉnh hết sức thảm thương.
Simon bụm miệng cười ha ha không ngừng, Thẩm Hạo nghiêng mặt nhìn Thiên Thiên, cười khẩy một cái.
Lúc chờ thang máy Simon vỗ nhè nhẹ đầu của Thiên Thiên, lấy giọngđiệu vui đùa nói: “Thiên Thiên, giám đốc Thẩm rất biết cách bao chekhuyết điểm, em thật có phúc.”
Thiên Thiên chỉ biết luyện bản lĩnh giả câm giả điếc.
Thang máy tới, bên trong rất nhiều người, ông Tom và Simon đi vàotrước, lúc Thiên Thiên và Thẩm Hạo vào thì thang máy phát ra âm báo quátải, Thẩm Hạo cực có phong độ lui ra nhưng âm báo vẫn chưa dứt, mọingười đều nhìn Thiên Thiên, cô chỉ đành uất ức rời khỏi thang máy.
Lúc cửa thang máy sắp khép lại, Simon nháy nháy mắt với Thẩm Hạo, “Tôi đưa ông Tom về khách sạn trước, hai người không cần gấp.”
Thẩm Hạo mỉm cười gật đầu, trên mặt Thiên Thiên hiện lên vẻ quẫn bách.
Cửa thang máy chậm chạp khép lại, sắc mặt Thiên Thiên vẫn không khálên chút nào, cô oán giận nói: “Thang máy kiểu gì vậy, là lên lầu caocấp nha, thật là kém xa quảng trường Hồng Công của chúng ta.”
Khóe mắt Thẩm Hạo phảng phất ý cười, “Thiên Thiên, em kiên nhẫn một chút.”
Thiên Thiên rãnh rỗi, cô chớp đôi mắt to hỏi: “Giám đốc Thẩm, chuyệntình của chị Diệp Tử và Hướng tổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-la-su-bat-ngo-tuyet-voi-nhat/2151490/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.