Filwy edit.
Giữa tháng năm, còn ba tháng nữa là đến hôn lễ của Trì Nhứ.
Trì Nhứ ngủ trưa, khi đến tiệm áo cưới thì đã xế chiều. Vừa vào cửa đã nhìn thấy mấy nhân viên tươi cười đứng đó.
Trong đó có một nữ nhân viên hơi lớn tuổi đi về phía cô, cười nói: "Trì tiểu thư, chào cô. Váy cưới làm riêng cho cô vừa được mang về từ Ý ngày hôm qua, tôi đưa cô và Lý tiên sinh đi..."
Nhân viên dừng lại nhìn phía sau Trì Nhứ, khi xác định vị hôn phu nên xuất hiện ở đây lại không thấy đâu, nội tâm hơi nghi hoặc.
Không phải là con gái lớn của Trì gia à, sao chuyện quan trọng như thử váy cưới mà vị hôn phu lại không đến cùng cô?
Mặc dù trong lòng có thắc mắc nhưng xuất phát từ tác phong nghề nghiệp nên nhân viên vẫn nở nụ cười như thường ngày, không có một chút khinh bỉ gì.
Thấy nhân viên im lặng một lúc lâu, Trì Nhứ cũng hiểu bà đang nghĩ gì.
Cô không thất lễ nở nụ cười: "Vị hôn phu của tôi sẽ đến sau, đưa tôi đi thử váy cưới đã."
Nhân viên cửa hàng hơi cúi mình, nghiêng người dẫn đường cho cô: "Được, mời đi bên này."
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Trì Nhứ không có biểu cảm gì, cô khẽ gật đầu, vừa đi vừa lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho người được gọi là vị hôn phu của mình: 【 Tôi đến rồi. 】
Nhân viên cửa hàng cẩn thận giúp cô thay váy cưới trắng tinh, sau khi thay xong thì để Trì Nhứ nhìn qua, xem có không vừa hay không hài lòng chỗ nào không.
Váy cưới đặt riêng của Trì Nhứ là do thương hiệu nổi tiếng của Ý thiết kế, điểm đặc biệt là không thêm quá nhiều đồ trang sức, đi theo phong cách đơn giản. Bởi vậy bộ váy cưới trên người cô không có quá nhiều tô điểm, chỉ có vài dải ruy-băng màu trắng làm thành nơ bướm, đơn giản mà phóng khoáng.
Trì Nhứ chậm rãi bước đến trước gương.
Người phụ nữ trong gương có dung mạo diễm lệ, một đôi mắt phượng và đôi môi có độ dày vừa phải, rất giống nữ minh tinh Hồng Kông những năm chín mươi, chính là "tràn đầy hương vị Hồng Kông" mà bây giờ mọi người vẫn nói.
Chỉ là trên mặt cô dâu tương lai không có nụ cười nên có.
Với cô mà nói, hôn nhân chính trị là một sai lầm.
"Trì tiểu thư, cô thật đẹp, chiếc váy cưới này rất hợp với cô." Nhân viên cửa hàng cảm thán từ đáy lòng.
Trì Nhứ kiểm tra chất lượng váy cưới, cuối cùng gật đầu: "Không có vấn đề gì."
"Rất đẹp."
Mãi cho đến khi cô thay váy cưới, ngoài cửa mới truyền đến một giọng nói, là giọng nam.
Trì Nhứ biết, đó là vị hôn phu của cô – Lý Chinh.
Xưa nay Trì Nhứ ghét nhất loại đàn ông trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu. Cô và Lý Chinh quen biết vẫn chưa được nửa năm, thời gian ở chung cũng không nhiều.
Lý Chinh không phải thái tử gia hay phú nhị đại gì cả, anh ta chỉ là ông chủ của một công ty khoa học kĩ thuật sinh vật quy mô nhỏ.
Lý Chinh đúng là đến ở rể.
Nhưng chuyện ở rể ngoài Trì gia và Lý gia, gần như không có người ngoài biết, cũng coi như là một phần ý tốt của Trì gia.
Trì lão gia cưng chiều cô từ nhỏ đến lớn đã bị tai nạn giao thông qua đời từ một tháng trước.
Suốt một tháng cô không ra khỏi cửa, chỉ ở trong nhà uống rượu giải sầu.
Trì gia trọng nam khinh nữ, Trì lão gia không ở đó, Trì Nhứ ở Trì gia sẽ không có thân nhân chân chính. Có điều đứa em trai kia của cô bây giờ chính là thanh niên có tiếng tăm lừng lẫy trong giới tài chính.
Lúc này Trì Nhứ mới nhớ lại, từ khi lễ đính hôn bắt đầu cô và em trai cũng đã rất lâu không gặp.
"Cô ra ngoài trước đi ạ." Trì Nhứ nói với nhân viên bên cạnh.
"Được."
Trì Nhứ dặm lại lớp trang điểm trong phòng thay đồ, khi đi ra phòng khách chuẩn bị rời đi thì thấy nhân viên đứng trước cửa đã biến mất.
Còn vị hôn phu của cô thì đang đứng trong góc, ôm một nữ nhân viên trẻ tuổi trong tiệm hôn hít đối phương.
Trì Nhứ thấy cảnh này cũng không có cảm nhận gì to lớn, tâm trạng khổ sở hay tức giận cũng không có.
Cô cong đôi môi xinh đẹp, dù bận vẫn ung dung nhìn đôi nam nữ kia, giọng điệu hờ hững: "Lý Chinh, lần sau vụng trộm phiền toái đừng để tôi bắt gặp."
Cơ thể Lý Chinh cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt cũng không có sóng lớn nhưng nữ sinh trong lòng gã lại rất run rẩy.
Lý Chinh nhìn chằm chằm Trì Nhứ, cuối cùng lại biến sắc, ra vẻ thâm tình mở miệng: "Nhứ Nhứ."
Trì Nhứ không hề khoa trương, cô muốn nôn rồi.
"Giả vờ cái gì? Ở đây chỉ có anh với em... À, còn có một cô gái nữa."
Lý Chinh đẩy nữ nhân viên trong lòng sang bên cạnh, nữ sinh lập tức chật vật rời đi.
Bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lý Chinh làm ra tư thế đầu hàng, nở một nụ cười quái dị: "Nhứ Nhứ, em nhìn nhầm rồi, sao anh có thể phản bội em chứ."
Trì Nhứ cảm thấy thần kinh của gã ta thật sự có vấn đề, "Từ nay đến hôn lễ vẫn còn thời gian, bây giờ từ hôn vẫn kịp. Anh có muốn nghĩ kĩ lại không?"
"Nghĩ kĩ?" Lý Chinh giống như nghe được chuyện cười lớn, tình cảm dịu dàng trên mặt biến mất trong nháy mắt, "Trì Nhứ, kết hôn với tôi, tốt xấu gì cô cũng có thể cho bố mẹ cô hưởng phúc con cháu, nếu như từ hôn..."
Lý Chinh dừng lại đúng lúc, nói từng chữ: "Cô chỉ là một đồ bỏ đi."
"Trì gia các cô trọng nam khinh nữ, bố mẹ cô cũng không yêu thương cô nhỉ? Trì Nhứ." Khuôn mặt hơi béo của Lý Chinh run rẩy, gã chậm rãi đi về phía Trì Nhứ.
Nhưng Trì Nhứ vẫn thờ ơ như cũ, thậm chí còn có mấy phần xem thường: "Nên? Lý Chinh, anh chỉ ở rể, nói đến đồ bỏ đi vậy hẳn là anh rồi."
Lý Chinh cười: "Ông nội cô không còn nữa, bố mẹ cô sẽ cho phép chuyện ở rể sao?"
Trì Nhứ không nói gì, vì cô cũng nghĩ như vậy.
Bố mẹ cưng chiều đủ loại với em trai cô, ngược lại, đối với con gái lớn như cô lại rất thờ ơ, thậm chí trong lòng còn cảm thấy cô chỉ là đồ bỏ đi, ngoại trừ hôn nhân chính trị thì hoàn toàn không mang đến chút lợi ích nào cho gia tộc.
Bố của Lý Chinh và bố Trì là bạn tốt, cho dù địa vị trong giới kinh doanh của hai nhà cách xa, xuất phát từ quan hệ của hai ông bố, chắc chắn Lý Chinh cũng không thể ở rể.
Hơn nữa lúc đó là do Trì lão gia có quyền lực nhất Trì gia phản đối, dựa vào bản thân ở Trì gia và địa vị trong giới kinh doanh, lấy lí do thân phận của Lý Chinh và Trì Nhứ chênh lệch lớn, ngăn cơn sóng dữ, mới đưa ra quyết định cho Lý Chinh đến Trì gia ở rể.
Toàn bộ Trì gia đều là của Trì lão gia, tất nhiên không người nào dám phản đối, nhưng bây giờ Trì lão gia không còn nữa, chuyện Lý Chinh ở rể đương nhiên sẽ bị bố Trì và bố Lý gạt bỏ.
Trì Nhứ ở Trì gia chỉ có một thân một mình.
"Trì Nhứ." Thấy Trì Nhứ ngậm miệng không trả lời được, Lý Chinh càng thêm chắc chắn, "Cô nghĩ kĩ rồi chứ? Nghĩ kĩ rồi thì ngoan ngoãn kết hôn với tôi, dù sao cũng không có gì không được."
Trì Nhứ nổi da gà.
Sao gã có thể không biết xấu hổ như vậy?
Trì Nhứ lườm gã, "Vậy nếu tôi đăng ảnh và video anh ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài thì sao?"
Lý Chinh nheo mắt lại.
"Tôi không thoát được, Lý Chinh anh cũng đừng mong sống tốt." Trì Nhứ vén mái tóc dài lên, "Cùng lắm thì cùng chết."
Lần này Lý Chinh hoàn toàn bị chọc giận, như phát điên xông lên bóp cổ Trì Nhứ.
Trì Nhứ bị gã làm nghẹn không thở nổi, cổ đỏ lên, cô khẽ cắn răng, giơ chân đạp vào bụng Lý Chinh.
"Cô!" Lý Chinh lập tức thả cô ra, xanh mặt ôm bụng.
Trì Nhứ lùi lại mấy bước, vừa nhấc chân chạy ra ngoài cổ tay đã bị Lý Chinh bắt được, cô bị đẩy vào tường.
"Ầm!"
Sau đầu Trì Nhứ va vào vách tường cứng rắn, máu tươi ấm áp chảy xuống trong nháy mắt, Trì Nhứ chậm rãi ngã xuống đất.
Đau quá... Trong đầu cô chỉ còn lại suy nghĩ này.
Lý Chinh hơi sững sờ, nhìn máu trên đất, lại nhìn tay của mình, không hề sợ hãi mà nở nụ cười thỏa mãn.
Đôi mắt mơ màng của Trì Nhứ nhìn thấy cảnh tượng này, giờ khắc này cô đã tin, Lý Chinh có bệnh, thật sự có bệnh.
Gã đã mất lí trí, đến chuyện nơi này có camera cũng quên mất.
Lý Chinh bước đến trước mặt Trì Nhứ, lấy điện thoại trong tay cô, nhẹ giọng nói: "Nhứ Nhứ. Trước khi cô chết, tôi nói cho cô một bí mật nhé."
Đời này của Trì Nhứ chưa từng chật vật như vậy, cô vốn không muốn biết là bí mật gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn Lý Chinh.
Đây cũng là một sự xinh đẹp động lòng người.
"Nhứ Nhứ, cô còn nhớ ông nội cô chết thế nào không? Là tai nạn giao thông." Lý Chinh giống như phát điên, "Vụ tai nạn giao thông đó..."
Dưới cái nhìn chằm chằm của Trì Nhứ, Lý Chinh gằn từng chữ một: "Là tôi sắp xếp."
Trì Nhứ trợn mắt, tức giận đến phát run.
"Còn có, tôi lấy cô, không phải vì cái gì khác mà là vì bố tôi và bố cô đã kí một thỏa thuận, chỉ cần chúng tôi giúp ông ta diệt trừ ông nội cô, Trì gia sẽ đồng ý chuyển nhượng mười lăm phần trăm cổ phần cho Lý gia."
Trì Nhứ không nói nên lời.
Cô không thể tin được bố Trì sẽ ngu đến mức kí loại thỏa thuận này, mười lăm phần trăm cổ phần nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, nhưng muốn tập hợp hơn một nửa cổ phần cũng không khó, đến lúc đó quyền lực của Trì gia ở công ty sẽ suy yếu rất nhiều.
Lý Chinh giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô: "Đúng là bố cô không ngu, nhưng ông ta thua vì quá tin tưởng bố tôi, không thèm nhìn hợp đồng đã kí tên."
Trong lòng Trì Nhứ thân thiết thăm hỏi bố Trì một trăm lần, Trì thị cứ như vậy bị ông ta làm nát.
"Nhứ Nhứ đi đường bình an. Yên tâm, tôi sẽ báo thù cho cô, gồm cả em trai của cô nữa." Lý Chinh để lại cho cô một nụ cười, ném điện thoại của cô xuống đất đạp mạnh, lấy ra một cái dao ngắn nhỏ trong âu phục, dùng sức đâm vào bụng Trì Nhứ rồi lập tức rút ra.
Trì Nhứ đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, kêu lên một tiếng.
Lý Chinh chậm rãi dùng khăn tay lau khô máu tươi trên dao, quay người rời đi.
Trì Nhứ nhìn bóng người càng ngày càng xa, lại nhìn bốn phía.
Sẽ không có ai đến cứu cô.
Sớm biết có ngày hôm nay, trước đây cô đã không nên đáp ứng cuộc hôn nhân này.
Là cô hại ông lão hòa nhã dễ gần luôn che chở cô.
Trần nhà trước mắt Trì Nhứ dần mờ nhạt, ý thức cũng dần mơ hồ. Bên tai lại đột nhiên vang lên chuông điện thoại, Trì Nhứ bị đánh thức, nhìn sang nơi phát ra âm thanh.
Màn hình điện thoại bị Lý Chinh dẫm nát sáng lên, bên trên hiện tên người gọi đến: Trình Ngộ An.
Trì Nhứ sửng sốt hồi lâu, sau khi phản ứng lại lập tức liều mạng bò về phía đó, muốn cầm điện thoại lên.
Còn một chút... Còn chút nữa thôi...
Trì Nhứ khẽ cắn răng, mặc kệ đau đớn trên người, chật vật đưa tay ra, vuốt nhẹ, điện thoại đã kết nối.
Bên kia truyền đến một giọng nam, giống như có ma lực khiến Trì Nhứ bình tĩnh trong nháy mắt.
"Trì Nhứ, chuyện lần trước mình rất xin lỗi." Đối phương nói, "Dì Lê nấu ít chè, nếu cậu muốn thì lát nữa mình mang đến cho cậu?"
Trì Nhứ mở miệng, lại phát hiện mình không nói nổi.
"Trì Nhứ?" Bên kia lại gọi.
Vành mắt Trì Nhứ nóng lên, thử nói chuyện lần hai nhưng nhận ra mình đã không đủ sức nói chuyện nữa.
Một giây sau.
Trước mắt tối sầm lại, Trì Nhứ hoàn toàn mất lực, điện thoại cũng buông ra, nhưng Trình Ngộ An vẫn không cúp điện thoại.
Đều nói con người trước khi chết, tất cả mọi chuyện đã trải qua trong cuộc sống sẽ hiện lên trong đầu.
Trong khoảnh khắc này, cô như nhìn thấy lúc nhỏ, có ông che chở cô, cảnh tượng bố mẹ thiên vị em trai, đám bạn xấu của cô, còn có...
Tên trầm mặc kiệm lời luôn đi theo sau cô – Trình Ngộ An.
Trúc mã của cô, Trình Ngộ An.
...
Lần cuối cùng Trì Nhứ nhìn thấy Trình Ngộ An là tuần thứ ba Trì lão gia qua đời. Khi đó tâm trạng cô không tốt, hoàn toàn không có người dám đến tìm mắng.
Chỉ có Trình Ngộ An đến.
Khi đó Trình Ngộ An đã đính hôn, Trì Nhứ không đến cũng là vì tức giận chuyện này, hơn nữa Trì lão gia qua đời, các loại tâm tình xen lẫn nhau, do đó cô đã nói rất nhiều lời tàn nhẫn với Trình Ngộ An.
Lúc đó cô ở nhà uống rượu giải sầu, Trình Ngộ An cướp chai rượu trong tay cô, sau đó cô đã nói gì nhỉ?
Trì Nhứ từ từ nhớ lại.
Cô nhìn Trình Ngộ An một lúc, ánh mắt mạnh mẽ, giọng nói không có chút nhiệt độ: "Cút ngay."
Cô kêu Trình Ngộ An lăn đi, đừng đến làm phiền cô.
Nghe vậy Trình Ngộ An không tức giận mà im lặng dọn dẹp phòng khách cho cô, không nói lời nào rời đi.
Ai có thể ngờ đây là lần cuối bọn họ gặp nhau.
Cô không nên làm vậy với Trình Ngộ An.
Rõ ràng cô không muốn như vậy.
Trì Nhứ nhắm mắt lại.
Thật ra sau ngày đó cô không còn uống rượu giải sầu mỗi ngày nữa.
Người ngoài không biết nhưng trong lòng Trì Nhứ rõ hơn ai hết, cô làm vậy cũng là vì Trình Ngộ An.
Nếu như có thể, cô muốn nói cho anh biết...
Cô thật sự có thể ngoan ngoãn nghe lời anh.
Cẩn thận nghĩ lại, cũng chỉ có Trình Ngộ An có thể dễ dàng thay đổi vui buồn mừng giận của cô.
Trì Nhứ vốn tưởng rằng cho dù tất cả mọi người đều rời bỏ cô thì Trình Ngộ An cũng sẽ không làm vậy.
Có lẽ cô không biết quý trọng.
Nếu như thời gian có thể quay lại, cô muốn thay đổi tính xấu của mình, đối xử tốt với Trình Ngộ An một chút, không để cho anh đau lòng.
Cô còn muốn ngăn cản cuộc hôn nhân chính trị này.
Như vậy thì ông nội, Trình Ngộ An, có phải sẽ không bỏ cô mà đi nữa không?