Bình thường Ân lão phu nhân đã không ưa gì Sở Nghinh mà lại trong lúc bà nóng giận muốn bà xem quà của mình thì đúng là một hành động tự hủy mà.
Vậy mà Sở Nghinh vẫn duy trì một nụ cười tươi tắn trên môi, trực tiếp đẩy Tô Phỉ Thúy sang một bên rồi đi tới trước mặt Ân lão phu nhân. Giữ một khoảng cách vừa đủ, nhìn sắc mặt của bà một lúc rồi nói.
- Bà nội, đêm qua có phải bà ngủ không ngon không ạ? Nếu cháu không nhìn nhầm thì tối qua bà đã gặp lại một vị cố nhân trong giấc mơ.
Nghe xong câu này của Sở Nghinh, kỳ lạ là Ân lão phu nhân không còn tức giận nữa mà chuyển sang kinh ngạc, hỏi vội.
- Sao cô lại biết chuyện này? Có phải cô học tà thuật ở đâu không?
Những người đang có mặt ở đây ai cũng đều nghi ngờ Sở Nghinh, sao lại có thể để cô nói năng sằng bậy mê hoặc Ân lão phu nhân chứ.
- Sở Nghinh, cô đang muốn làm gì nữa đây?
Sở Nghinh nghe Lý Huệ Tử hỏi mình nhưng cũng không trả lời lại, đến cả Ân Kiến Sương cũng không phải là ngoại lệ.
- Mẹ, đừng có nghe nó nói linh tinh. Sở Nghinh, cô biết là cháu cũng có lòng nhưng bà nội lớn tuổi vậy rồi không tiếp nổi mấy trò đùa của cháu đâu.
Tô Phỉ Thúy đương nhiên cũng không thể để yên cho Sở Nghinh đạt được mục đích nên vẫn bày ra vẻ mặt vô cùng quan tâm để khuyên ngăn.
- Sở Nghinh, đừng đùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-la-ac-mong/2566287/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.