Hai mắt Tô Phỉ Thúy trợn tròn ngay tức khắc, kinh ngạc như không thể tin được vào những lời vừa nghe được, câu chữ cũng vì thế mà trở thành lắp bắp không rành mạch.
- Không, không phải. Viêm, anh nghe em nói hết đã, Sở Nghinh, tinh thần của Sở Nghinh thực sự là không ổn, cô ấy đúng thật là đã tấn công em mà. Anh xem, đây, đây là cô ấy làm.
Vừa nói được một đoạn thì cô ta chợt ngừng lại, tay thì vờ xoa xoa vết thương còn đang chảy máu, dùng giọng điệu ủy khuất kể lể.
- Viêm, em biết là anh không muốn làm lớn chuyện nên mới để cô ấy ở đây như vậy. Nhưng mà tình trạng hiện giờ của cô ấy có thể làm anh bị thương đấy. Vết thương của em chỉ là vết thương nhỏ, nhưng nếu anh cứ để cô ấy như vậy mãi, lỡ như, lỡ như anh có nguy hiểm gì thì em không yên tâm được.
Từ nãy đến giờ, Ân Viêm có vẻ như đã vô cùng kiên nhẫn khi cho cô ta nói hết những lời vô nghĩa thế này rồi, ánh mắt sắc lạnh không giấu được sự chán ghét khi nhìn xuống hai bàn tay người phụ nữ vừa lôi vừa giữ lấy tay của mình, không một chút do dự mà hất thẳng ra. Hắn vừa bước đến gần Sở Nghinh thì cũng dừng bước lại, nhếch nhẹ khóe môi mỏng.
- Em lo lắng nhiều rồi. Sở Nghinh không phải vẫn rất bình thường đó sao? Những gì em vừa nói căn bản là không hề xảy ra.
Thấy Tô Phỉ Thúy chỉ mới nói được vài ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-la-ac-mong/2565457/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.