Hai mắt Tô Phỉ Thúy trợn tròn ngay tức khắc, kinh ngạc như không thể tin được vào những lời vừa nghe được, câu chữ cũng vì thế mà trở thành lắp bắp không rành mạch.
- Không, không phải. Viêm, anh nghe em nói hết đã, Sở Nghinh, tinh thần của Sở Nghinh thực sự là không ổn, cô ấy đúng thật là đã tấn công em mà. Anh xem, đây, đây là cô ấy làm.
Vừa nói được một đoạn thì cô ta chợt ngừng lại, tay thì vờ xoa xoa vết thương còn đang chảy máu, dùng giọng điệu ủy khuất kể lể.
- Viêm, em biết là anh không muốn làm lớn chuyện nên mới để cô ấy ở đây như vậy. Nhưng mà tình trạng hiện giờ của cô ấy có thể làm anh bị thương đấy. Vết thương của em chỉ là vết thương nhỏ, nhưng nếu anh cứ để cô ấy như vậy mãi, lỡ như, lỡ như anh có nguy hiểm gì thì em không yên tâm được.
Từ nãy đến giờ, Ân Viêm có vẻ như đã vô cùng kiên nhẫn khi cho cô ta nói hết những lời vô nghĩa thế này rồi, ánh mắt sắc lạnh không giấu được sự chán ghét khi nhìn xuống hai bàn tay người phụ nữ vừa lôi vừa giữ lấy tay của mình, không một chút do dự mà hất thẳng ra. Hắn vừa bước đến gần Sở Nghinh thì cũng dừng bước lại, nhếch nhẹ khóe môi mỏng.
- Em lo lắng nhiều rồi. Sở Nghinh không phải vẫn rất bình thường đó sao? Những gì em vừa nói căn bản là không hề xảy ra.
Thấy Tô Phỉ Thúy chỉ mới nói được vài ba câu đã yếu thế đến mức này rồi, Lý Huệ Tử liền nhịn không được mà lên tiếng nói giúp cô ta.
- Viêm, con đang nói gì vậy? Tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy rất rõ ràng là Sở Nghinh điên điên khùng khùng, cô ta tấn công tiểu Thúy, còn làm nó bị thương đây này. Con nhìn đi, nhìn đi này, vết thương như thế này mà con còn nói đỡ cho cô ta nữa. Đúng là hồ đồ rồi mà.
Ân Viêm cũng bỏ ngoài tai những lời mẹ mình vừa nói, hắn chống tay xuống vịn ghế, vừa vặn có thể khóa chặt Sở Nghinh trong phạm vi của riêng mình, tư thế này vô tình lại tạo ra một màn vô cùng ám muội. Cặp mắt phượng sắc lạnh nhìn chằm chằm vào gương mặt đang lộ rõ sự sợ hãi của cô gái ngồi trên ghế, nụ cười bên khóe môi càng trở nên đậm hơn, hắn đang đáp lại những câu chất vấn của Lý Huệ Tử, thế nhưng lại giống như đang cảnh cáo và nhắc nhở Sở Nghinh vậy.
- Mẹ nhìn xem, không phải vợ con rất bình thường sao?
Không biết từ lúc nào mà hắn đã cầm trên tay một chiếc chuông bạc nhỏ chỉ bằng đầu ngón cái, để bên tai của Sở Nghinh vẫn còn run lẩy bẩy kia, chỉ lắc nhẹ hai cái thì ngay lập tức sắc mặt đến thần thái của Sở Nghinh cũng biến đổi hoàn toàn, so với dáng vẻ của một giây trước còn khó mà tin được là cùng một người. Cô không còn bộ dạng sợ sệt như vừa rồi, tinh thần cũng khôi phục lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra, còn ngơ ngác nhìn những người đang đứng vây quanh phòng mình, nhất là người đàn ông đang ở ngay trước mặt.
- Chuyện, có chuyện gì vậy?
Cô còn chưa thoát khỏi bàng hoàng, giống như vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ dài hay một trận hôn mê vậy, ngơ ngác nhìn xung quanh, dè chừng với người đàn ông đối diện, rồi lại nhìn xuống hai tay của mình bị trói trên ghế, đầu óc đã xoay mòng mòng, cố gắng nghĩ thử xem chuyện gì vừa xảy ra, thế nhưng căn bản là cô chẳng có một chút ký ức nào liên quan cả.
- Ân Viêm, sao, sao tôi lại ở đây? Anh, anh lại muốn làm gì nữa?
Có lẽ là vì lúc nãy đã la hét cả một buổi trời rồi nên bây giờ giọng của cô lạc đi rất nhiều, còn ho khan mấy lần mới điều chỉnh lại được tông giọng như cũ. Điều này càng khiến cô có cảm giác mông lung hơn vì chẳng hình dung được chuyện gì vừa xảy ra với mình nữa. Ánh mắt đầy cảnh giác và sợ sệt nhìn người đàn ông đang vây giữ mình mà vẫn nhìn đến Lý Huệ Tử và Tô Phỉ Thúy đang đứng gần đó, trên mặt mỗi người đều là sát khí dày đặc, có thể đủ để nuốt chửng cô ngay.
- Ân Viêm, anh lại muốn giở trò gì nữa? Mau thả tôi ra! Thả tôi ra ngay!
Người chẳng hiểu được nguyên do thực sự như Lý Huệ Tử khi thấy Sở Nghinh tỏ ra như chưa hề có chuyện gì và còn nói những lời ngang ngược thế kia với chồng, đương nhiên là không thể nhịn được rồi.
- Sở Nghinh, cô cũng nhiều trò thật đấy. Vừa rồi còn điên điên khùng khùng để cố ý làm tiểu Thúy bị thương, bây giờ thấy A Viêm về thì lại vờ như không biết gì. Tôi đã đánh giá cô quá thấp rồi.
Nghe mấy lời mà Lý Huệ Tử vừa nói, Sở Nghinh dù cố gắng nghĩ thế nào cũng không thể nào hiểu được vấn đề, nhưng với tình thế bây giờ của cô thì vẫn phần nào đoán ra được bản thân có thể gặp nguy hiểm chỉ trong giây lát thôi.
- Mẹ, mẹ không nhìn thấy sao? Con đã nói rồi mà, vợ con hoàn toàn bình thường, làm gì có chuyện giống như Phỉ Thúy và mẹ vừa nói chứ.
Tô Phỉ Thúy có nghĩ thế nào cũng không nghĩ được là Ân Viêm chỉ vừa mới xuất hiện thôi là tình trạng lúc nãy của Sở Nghinh hoàn toàn biến mất, chẳng lẽ lại thực sự giống như phán đoán của Lý Huệ Tử? Sở Nghinh đúng là đã cố tình diễn một màn kịch để bẫy bọn họ?
- Sở Nghinh, nếu cô không vừa mắt với tôi thì cô cứ việc nói thẳng, sao lại dùng đến kế sách này để gây khó dễ cho tôi chứ. Tôi biết bây giờ cô là vợ của Viêm, nhưng mà, nhưng mà tôi với Viêm dù sao cũng là thanh mai trúc mã, tôi không hề có ý chen vào mối quan hệ giữa hai người, chỉ hy vọng vẫn có thể làm tri kỷ với Viêm thôi....Nếu như, nếu như vì tôi làm vậy mà khiến cô không vui, vậy, vậy từ bây giờ tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa.
Ngoại trừ Lý Huệ Tử và Tô Phỉ Thúy đang không ngừng lôi hết mọi lí lẽ ra để biện luận cho sự việc hôm nay thì dì Hoa cùng những người hầu đã có mặt trong phòng này từ đầu đến cuối đều chỉ cúi gằm mặt và không hé răng nửa lời.
Còn Sở Nghinh thì càng nghe càng thấy loạn hơn, cô cảm giác đầu óc đều đang trống rỗng, chẳng nhớ được một chút gì những chuyện mà Lý Huệ Tử và Tô Phỉ Thúy đang nói đến cả. Điều duy nhất trong đầu cô hiện giờ chỉ có nhanh chóng thoát được khỏi sợi dây trói của Ân Viêm.
- Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, tiểu Nghinh chẳng có vấn đề gì cả. Tình cảm của vợ chồng con cũng vô cùng tốt. Sau này,....
Ngữ điệu này của Ân Viêm, dù nghe thế nào cũng thấy giống như đang ngầm đưa ra mệnh lệnh cho người nghe. Lúc đang nói còn bày ra lần lượt từng hành động vợ chồng thân mật trước mặt bao nhiêu người ở đây, thế nhưng chỉ có Sở Nghinh là biết những động tác này thực chất lại đang tận dụng để khống chế hành động giãy giụa bất chấp sống chết của cô.
- Nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng đến náo động Đế Cư nữa. Cũng đừng đưa người không liên quan, đến làm phiền vợ con.
Câu cuối cùng này của hắn nhất định là đang nói cho Tô Phỉ Thúy nghe, cho nên sau khi hắn vừa dứt lời thì cả Tô Phỉ Thúy lẫn Lý Huệ Tử, mặt đều đã biến sắc dần. Nhưng rất nhanh sau đó thì Lý Huệ Tử đã gác liền chuyện này sang một bên để nói vào vấn đề khác, đây cũng là lí do chủ yếu bà đến Đế Cư hôm nay.
- Hiểu lầm, hiểu lầm rồi. Thấy tình cảm của vợ chồng con tốt như vậy, mẹ cũng yên tâm. Nếu đã như vậy, chắc là mẹ sẽ sớm được bồng cháu rồi chứ?
Quả nhiên khi Lý Huệ Tử đề cập đến vấn đề này thì không chỉ biểu cảm của Tô Phỉ Thúy biến đổi mà ngay cả Ân Viêm cũng không ngoại lệ. Tô Phỉ Thúy trước giờ chưa từng từ bỏ hy vọng được gả vào cửa lớn của Ân gia, trở thành người vợ danh chính ngôn thuận của Ân Viêm, thế nhưng từ lúc Sở Nghinh trở thành vợ của Ân Viêm thì cô ta đã nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần Lý Huệ Tử thúc giục Sở Nghinh sinh con cho Ân Viêm. Cho đến hôm nay, dù không muốn nhưng cô ta đã không thể không nghi ngờ suy nghĩ của Lý Huệ Tử rồi, nếu bà thực sự còn có ý định tác hợp cho cô ta và Ân Viêm thì sao không nhân cơ hội này tạo điều kiện cho cô ta, để cô ta sịnh con cho Ân Viêm chứ không phải là Sở Nghinh sau này cũng buộc phải cuốn gói ra khỏi Ân gia kia? Rốt cuộc thì Lý Huệ Tử đang suy tính điều gì đây? Bà vốn dĩ đã không hài lòng với cô con dâu này ngay từ đầu rồi, thế thì tại sao vẫn phải để cô sinh con cho Ân Viêm chứ? Chỉ đơn giản là một việc sinh con thôi, Lý Huệ Tử hoàn toàn có thể có được một lựa chọn tốt hơn Sở Nghinh, chính là cô ta mà. Nhưng dù tính đi tính lại như thế nào đi nữa thì Lý Huệ Tử vẫn là nhắm đến Sở Nghinh thôi. Có lí do gì đặc biệt ở đây ư?
Trong đầu có hàng mớ suy nghĩ hỗn lộn, nhưng Tô Phỉ Thúy vẫn duy trì được một vẻ mặt điềm tĩnh vừa đủ, cố nặn ra một nụ cười.
- Bác cả, cháu thấy những chuyện như vậy thì nên để vợ chồng họ tự bàn bạc với nhau, bác đừng tạo áp lực quá. Như vậy có khi lại khiến vợ chồng bất hòa nữa thì không tốt.
Nghe Lý Huệ Tử lại giục mình sinh con thì Sở Nghinh đương nhiên cũng có phản ứng, vừa muốn nói gì đó, thế nhưng đến cơ hội được mở miệng cô cũng chẳng có. Bởi vì sống lưng tựa hồ sắp gãy làm đôi rồi, bàn tay của Ân Viêm ở sau lưng cô nhìn bề ngoài thì giống như một hành động săn sóc cho vợ, nhưng thực ra lại là đang nắn xương của cô. Chỉ để cho hắn có quyền lên tiếng, phản đối hay đồng ý với Lý Huệ Tử cũng chỉ có mỗi mình hắn có quyền quyết định, chứ không phải là Sở Nghinh.
Mà Lý Huệ Tử thực ra đã rất nhiều lần, dùng rất nhiều biện pháp để Sở Nghinh sớm mang thai, kết quả những lần đó đều là có cùng một đáp án, chính là Ân Viêm tuyệt đối không đồng ý. Cho nên lần này mặc dù bà cũng đặt thêm một chút hy vọng vào, nhưng vẫn nghĩ đến trường hợp hắn sẽ từ chối rồi. Vậy mà hôm nay Ân Viêm lại không từ chối như những lần trước nữa.
- Mẹ cứ yên tâm, chuyện này con và tiểu Nghinh nhất định sẽ không làm mẹ thất vọng.
Nếu không bàn về thân thế của Sở Nghinh, cũng không nhắc đến chuyện vừa xảy ra thì có lẽ đây là tin vui nhất mà Lý Huệ Tử được nghe, cũng chính là điều mà bà luôn mong đợi bấy lâu nay. Dường như vừa nhận được câu trả lời của Ân Viêm thì mọi tức giận hôm nay trong người bà bất giác đã tiêu tan hết rồi. . Xi???? ủ????g hộ chú????g ????ôi ????ại ~ ????????ÙM????????????????Ệ N.v???? ~
- Tốt, tốt lắm. Mẹ đợi tin vui của hai đứa. Không làm phiền vợ chồng con nữa, mẹ về đây.
Thấy tâm trạng của Lý Huệ Tử hớn hở như vậy, trong lòng Tô Phỉ Thúy càng bất an hơn. Nhưng lúc này không phải là lúc để cô ta thể hiện mọi thứ ra mặt được, cho nên cũng chỉ có thể gượng cười rời đi trước cùng Lý Huệ Tử và bác sĩ Đường, chuyện này nhất định phải tính toán lâu dài hơn.
.......
Người cần về đã về hết, người không phận sự cũng đã lui ra ngoài, bây giờ trong phòng chỉ còn có hai người là Ân Viêm và Sở Nghinh. Còn căn phòng cũng biến thành một mớ hỗn lộn, đồ đạc rơi khắp sàn, Sở Nghinh bị trói chặt trên ghế, không thể đứng lên nên chẳng bị ảnh hưởng bởi những thứ rơi vỡ dưới sàn, còn Ân Viêm thì chỉ tập trung vào mỗi mình cô nên càng không quan tâm nhiều như vậy.
- Anh lại muốn làm gì nữa? Mau thả tôi ra! Thả tôi ra!
Nhìn Sở Nghinh vùng vẫy muốn thoát khỏi dây trói đến mức hai bên cổ tay đều sưng đỏ cả lên vẫn chưa chịu từ bỏ, người đàn ông chỉ lắc đầu cười khẩy, giống như đang nhìn con mồi giãy chết những giây phút sau cùng, một cảm giác thỏa mãn đến khó tả.
- Vết thương trên tay của Phỉ Thúy, chính là em làm? Sao em lại không nhớ gì vậy?
Nghe hắn nói mấy câu này, Sở Nghinh bất giác rùng mình, sống lưng cũng đang dần lạnh toát, hơi thở hỗn loạn và gấp gáp, đáy mắt lại tràn ngập sợ hãi, môi mấp máy hồi lâu mới nói được.
- Là, là anh? Ân Viêm, tên khốn! Anh rốt cuộc đã làm gì tôi hả? Anh cho tôi uống thứ gì rồi? Rốt cuộc anh đã làm gì hả? Đồ khốn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]