Quen biết Ân Viêm hơn hai mươi năm mà đây chính là lần đầu tiên Phong Dực nhìn thấy hắn trong dáng vẻ thế này, cho dù trong lòng đang muốn gì hay không muốn gì đi nữa thì cứ để hắn như vậy thật không phải phương án tốt.
- Nhân lúc còn chưa lún quá sâu thì để cô ta đi đi.
Ân Viêm uống một hơi dài gần hết nửa chai rượu, vừa mới nghe Phong Dực bảo để Sở Nghinh đi, hắn dường như không còn cảm nhận được men say đang xâm chiếm từng tế bào trên cơ thể nữa.
- Cậu nói cái gì? Để cô ấy đi? Không đời nào. Cả đời này cô ấy phải ở bên cạnh tớ, sống là người của tớ, chết cũng phải là ma của tớ. Tớ tuyệt đối không cho phép cô ấy trốn khỏi tớ.
Càng nghe hắn nói thì Phong Dực lại càng thêm lo lắng, đã thành ra như thế này rồi không phải tiếp theo hắn sẽ bị Sở Nghinh hại đến sống dở chết dở chứ.
- A Viêm, nếu trong lòng cô ta không có cậu thì cậu tiếp tục yêu cô ta như vậy sẽ không có kết cục tốt đâu. Nhân lúc còn chưa sâu đậm thì mau dừng lại đi. Huống hồ giữa hai người còn có cái chết của A Tiêu nữa.
Ân Viêm lúc tỉnh lúc say, vừa mới uống hết một cốc rượu thì mơ màng như sắp thiếp đi, nhưng được một lúc thì hắn lại ngồi thẳng lên, nói năng lộn xộn không rõ đầu đuôi.
- Có phải cậu cũng thấy tớ là một tên phế vật không? Đúng là nực cười. Không, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-la-ac-mong/2565419/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.