Người đàn ông vừa nghe Sở Nghinh nói ra hết nguyên nhân, còn chẳng cần suy nghĩ đã ngay lập tức hét lớn cắt ngang tất cả. Đầu óc hắn vẫn còn rối như một mớ bòng bong, không hiểu tại sao mọi chuyện lại diễn biến theo hướng nằm ngoài tầm kiểm soát của mình như vậy. Hắn biết hiện giờ cô muốn biết danh tín của người đàn ông đã cưỡng đoạt cô, nhưng hắn nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ rằng cô lại tưởng rằng người đó là Trương Tiêu, hơn nữa lại có cả một hướng suy nghĩ rất có đầu có đuôi. Chỉ là tất cả đều đã sai, và hắn đang rất muốn biết rốt cuộc là kẻ nào đứng sau lưng dở trò để cô tin người đàn ông của cô là Trương Tiêu, nếu không phải có kẻ dở trò thì tại sao đang yên đang lành mà cô đột nhiên nghĩ ra cái tên Trương Tiêu này chứ.
Vì Ân Viêm lớn tiếng hỏi ngược lại một câu nên trong phút chốc cũng không nói được thêm bất kỳ lời nào nữa. Cô trơ mắt nhìn người đàn ông đang nắm chặt bờ vai không ngừng run rẩy của mình. Đột nhiên sau đó lại cười lớn một lần nữa, ngước đôi mắt đỏ hoe có mấy phần thê lương nhìn người đàn ông đối diện.
- Sao nào? Chắc là anh nghĩ chừng nào mà anh còn chưa nói cho tôi biết người đàn ông đó là ai thì chừng đó anh vẫn có thể ép tôi giữa lại đứa bé này đúng chứ? Nhưng bây giờ tôi biết được rồi, anh lại cố tình không thừa nhận? Ân Viêm, anh không thấy thẹn với lòng à?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-la-ac-mong/2565369/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.