Ôm Sở Nghinh trong ngực, Ân Viêm cuống cuồng gọi tên cô liên tục.
- Tiểu Nghinh, em sao vậy? Có phải khó chịu ở đâu không?
Cơn đau thắt từ bụng dưới truyền khắp từng tế bào, Sở Nghinh đau đến mặt mũi đều trắng bệch nhăn nhó, một bàn tay ôm chặt bụng, tay còn lại vô thức bấu víu vào cánh tay săn chắc của người đàn ông. Vì đau đớn mà mồ hôi đang từng giọt từng giọt xuất hiện trên trán của cô.
- Đau, đau bụng....Ân Viêm, tôi, bụng tôi đau, bụng tôi đau quá.....
Nghe cô kêu đau bụng, từng sợi dây thần kinh của Ân Viêm cũng vì vậy mà vào trạng thái khẩn trương nhất. Hắn vội vàng bế xốc cô lên, vừa đi ra vừa vừa cố gắng trấn an dỗ dành.
- Không sao đâu. Tôi đưa em đến bệnh viện, nhất định sẽ không sao đâu.
- Mau lái xe đến đây!
Bước chân của Ân Viêm càng lúc càng nhanh, vừa lao nhanh ra cửa thì đã hét lớn ra lệnh chuẩn bị xe.
Chứng kiến một cảnh tượng này, không ai dám chậm trễ, tự phân phó nhau đi làm việc ngay. Ai ai cũng đang gấp rút nên chẳng hề nhìn thấy một người làm trong số đó đang lộ ra vẻ đắc ý, và chị ta cũng chính là người đã nói bóng gió với Sở Nghinh cả buổi hôm nay, đợi tất cả mọi người đều giải tán đi hết thì chị ta cũng nhanh chân đi làm việc của mình.
- Tiểu Nghinh, cố chịu đựng thêm chút nữa, tôi đưa em đến bệnh viện ngay, đến bệnh viện sẽ không đau nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-la-ac-mong/2565365/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.