Nếu không phải vì nghĩ đến việc Sở Nghinh đang trong giai đoạn nhạy cảm thì Lý Huệ Tử sớm đã không khách sáo với mấy tên cảnh vệ này của Ân Viêm nữa.
- Đên tôi mà cũng dám cản? Các người đều chán sống hết rồi à?
Lý Huệ Tử vừa mới dứt lời thì cánh cửa phía sau đã mở ra, và người bước ra mở cửa chính là Ân Viêm.
Hai cảnh vệ nhìn thấy hắn ngay lập tức cúi đầu chào, còn Lý Huệ Tử thì vội vàng muốn vào trong xem thử tình hình của Sở Nghinh.
Và cả Tô Phỉ Thúy đứng gần đó khi nhìn thấy người đàn ông ra khỏi cánh cửa thì cũng muốn chạy đến, nhưng đã bị Lý Huệ Tử nhanh hơn một bước lắc đầu ra hiệu bảo cô ta dừng bước.
- A Viêm, Sở Nghinh thế nào rồi? Đứa bé vẫn an toàn chứ?
Ánh mắt lạnh như băng của Ân Viêm quét một lượt qua từng người đứng bên cửa, sau đó dừng lại trên mặt của Lý Huệ Tử.
- Mẹ, hai mẹ con cô ấy đều không có vấn đề gì đáng ngại nữa. Bây giờ cô ấy cần yên tĩnh nghỉ ngơi nên mẹ cứ về trước đi, mẹ ở đây làm ồn sẽ ảnh hưởng đến cô ấy đấy.
Không ngờ lời đầu tiên mà con trai nói với mình lại là đuổi thẳng mình như vậy. Mặc dù trên đường đến bệnh viện thì bà đã nghe được kết quả sau cùng từ bác sĩ Đường, không thể kiểm tra tận mắt thì nhất thời cũng không quá sốt ruột, nhưng điều mà bà không mong đợi nhất chính là thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-la-ac-mong/2565361/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.