Sau khi tất cả mọi người đều về hết, chỉ còn Trần Hy ở lại cùng Phong Dực. Hai người mỗi người ngồi một vị trí khác nhau.
Trần Hy ngồi bên bệ cửa sổ, Phong Dực cầm ly rượu đang uống dở ngồi trên ghế.
Hai người im lặng một lúc, cuối cùng Trần Hy vẫn là người mở lời trước.
- Cậu và A Viêm, hai người rốt cuộc là bị sao vậy? Hết vì chuyện của Sở Nghinh rồi bây giờ lại đến chuyện của Ân Điềm. Nhưng tớ phải nói đây, A Dực, chuyện cậu và Ân Điềm, cậu sai rõ ràng rồi.
Không để cho Trần Hy nói tiếp, Phong Dực đã chặn họng anh lại trước rồi.
- Nếu cậu ở lại để làm thuyết khách cho cậu ta thì tớ khuyên cậu đừng cố nói nữa. Tớ không muốn nghe.
Trần Hy gật gật đầu, nhưng vẫn là nói tiếp, chỉ khác không phải nhắc đến Ân Viêm nữa.
- Vậy chúng ta không nhắc đến cậu ấy nữa. Nói về cậu và Ân Điềm đi.
Thái độ của Phong Dực vẫn hờ hững và thiếu tính hợp tác.
- Tớ và cô ấy có gì để nói nữa. Cô ấy là vị hôn thê của tớ, sớm muộn gì cũng phải gả cho tớ thôi.
Trần Hy chỉ nhẹ nhàng lắc đầu rồi cười nhạt.
- Cậu trả lời mấy câu hỏi của tớ. Thật ra từ khoảnh khắc cậu biết được cô gái mà cậu chỉ muốn vui chơi qua đếm là Ân Điềm, cậu thực sự vui vì gặp lại cô ấy? Hay thực chất chỉ là cậu thấy thật may vì cậu còn có thể lấy hôn ước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-la-ac-mong/2565318/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.