Ân Điềm nhìn anh ta chằm chằm không chớp mắt, tiếp theo sau đó lại còn bắt đầu nấc cụt nữa, cảm giác mặt cũng nóng ran lên như đang phát sốt vậy.
- Anh, anh nói gì vậy? Tôi, tôi không hiểu.
Cô nói lắp bắp một hồi mới trọn vẹn được mấy câu trọn vẹn. Sau đó dồn hết sức ở tay để đẩy người đàn ông ra, bước lùi lại phía sau để giữa khoảng cách với anh ta.
Thấy cô muốn bỏ chạy, Phong Dực liền tiến bước đi theo đợi cơ hội bắt cô trở lại.
- Điềm Điềm, anh cũng nói rồi, chuyện tối hôm đó em không thể coi như một tai nạn ngoài ý muốn sao? Có cần xa cách với anh như vậy không?
Phong Dực cứ tiến tới một bước là Ân Điềm lại lùi thêm một bước. Cô nhìn anh ta với ánh mắt tràn ngập cảnh giác, giơ tay ra phía trước.
- Anh đứng lại đó, đừng đến gần tôi.
Thấy cô phản ứng như vậy, Phong Dực cũng đoán được lí do. Một câu thổ lộ tình cảm này của mình, anh ta đã giấu kín trong lòng suốt bảy năm rồi, bây giờ lại đột ngột nói với cô, chắc chắn trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, cô sẽ không thể nào thích ứng được ngay, cái cô cần nhất bây giờ chính là thời gian để bình tĩnh lại. Nhưng hôm nay anh ta vừa nhận được tin cô muốn trốn về Bắc Kinh, nếu không phải anh ta phát hiện ra sớm và yêu cầu phía sân bay hủy chuyến bay của cô thì có lẽ bây giờ cô đã trên đường trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-la-ac-mong/2565257/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.