Tiếng khóc cố kìm nén trong ngực của Sở Nghinh sắp bật thành tiếng nức nở rồi, cho nên cô càng dồn sức mà cắn chặt lên mu bàn tay của mình đến mức cảm nhận rất rõ cơn đau từ da thịt. Vòng tay của người đàn ông phía sau càng siết chặt thì nước mắt của cô càng rơi nhiều hơn.
Mặc dù Sở Nghinh không quay mặt lại nhưng Ân Viêm vẫn biết cô đang khóc, dù hắn không trực tiếp nhìn thấy gương mặt của cô ở hiện tại nhưng đoán được cô đang cố chịu đựng như thế nào, cứ mỗi lần nghe một tiếng nức nở cố kìm nén của cô thì hắn lại liên tục đặt một nụ hôn từ trên đỉnh đầu cô xuống tấm lưng vẫn đang run rẩy của cô.
........
Khi nghe thấy tiếng động cơ khởi động xe, Ân Điềm đang ngồi trên ghế đã ngay lập tức đứng bật dậy và chạy rất nhanh đến bên cạnh cửa sổ để nhìn xuống bên dưới cổng. Quả nhiên cô có thể vừa vặn nhìn thấy xe của Phong Dực đã di chuyển, anh ta bắt đầu lái xe rời khỏi vị trí đã đứng yên cả một buổi tối.
Còn Mục Nhiễm ở bên này thì cũng tranh thủ chút thời gian mà mở điện thoại ra để xem tin nhắn vừa nhận được. Cô vừa trả lời tin nhắn vừa quan sát nhất cử nhất động của Ân Điềm.
“Thế nào rồi?”
Bởi vì người đang nhắn tin là Phong Dực nên Mục Nhiễm mới sợ bị Ân Điềm nhìn thấy, cô tranh thủ trả lời nhanh nhất có thể.
“Tôi đã dỗ Điềm Điềm rồi. Đến lượt anh thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-la-ac-mong/2565251/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.