Ân Điềm làm vệ sinh cá nhân và thay một bộ đồ đơn giản xong thì chạy xuống phòng khách ngay.
Quả nhiên giống như lời mà dì Hoa đã thông báo. Phong Dực đã ngồi ở phòng khách đợi cô rồi. Anh ta vô cùng thoải mái như ngồi ở chính nhà của mình, trong thời gian đợi cô còn vừa uống cà phê vừa đọc tạp chí nữa. Khi thấy cô xuống, anh ta liền bỏ hết đồ đang cầm lên bàn, bước nhanh tới phía cô.
- Chuẩn bị xong rồi chứ? Đi thôi, đưa em đi chơi.
Ân Điềm nhìn anh ta với một ánh mắt ngờ vực, khó tin. Biểu cảm trên mặt nói rõ ràng là cô đang xem người đàn ông trước mặt mình là một kẻ đột nhập.
- Anh có bệnh à? Đến tận đây làm ầm lên là để đưa tôi đi chơi?
Nghe câu hỏi của cô, Phong Dực còn tốt bụng gật đầu khẳng định lại.
- Đương nhiên, còn chuyện gì quan trọng hơn làm em vui chứ.
Trong tình thế như vậy, Ân Điềm thà rằng mình có thể lăn đùng ngất đi còn tốt hơn. Cô đưa tay lên đỡ trán, còn vỗ vỗ vài cái cho tỉnh táo lại.
Nhưng Phong Dực lại không cho cô thêm thời gian suy nghĩ thì đã kéo cô ra khỏi cửa rồi nhét thẳng cô vào trong xe của mình, sau đó đi vòng qua bên ngược lại để lên xe.
Anh ta vừa vào trong xe, liền nhướn người sang bên cạnh để thắt dây an toàn cho Ân Điềm rồi mới đến lượt của chính mình trước khi khởi động xe.
….…
Ân Viêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-la-ac-mong/2565246/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.