Nhìn Mục Nhiễm đắc ý với tờ giấy phép trên tay mà biểu cảm của Ân Pháp ngoài sự bất lực ra cũng không biết nên thể hiện thêm điều gì nữa. Anh không thể chối bỏ hiệu lực từ giấy phép mà cô đang cầm, nhưng cũng không thể để mặc cô cứ chạy lung tung trong khu lăng mộ này được.
- Thôi được, các cô có thể đi chung với chúng tôi, nhưng tôi có ba điều kiện.
Mục Nhiễm nghe Ân Pháp đồng ý cho mình đi cùng thì trong lòng cũng bắt đầu nhảy múa không ngừng rồi, không hề do dự mà gật đầu ngay. Nhưng để tránh bị lộ lí do thực sự mình đến đây với cả đội ghi hình nên cô vẫn phải cố kìm chế cảm xúc thật của mình.
- Tôi đồng ý, anh nói điều kiện của anh đi.
Ân Pháp nhìn xung quanh một lượt rồi lại nhìn Mục Nhiễm trước mặt mình, nói ra điều kiện đầu tiên.
- Thứ nhất, tất cả các vị phải nghe theo sự chỉ dẫn của tôi.
Trợ lý Thư Kỳ và những người khác đưa mắt nhìn nhau, nhưng sau khi nhận được tín hiệu từ Mục Nhiễm thì cũng không có thời gian mà do dự, gật đầu đồng ý ngay.
Thấy tất cả mọi người đều đã thống nhất ý kiến, Ân Pháp lại nói điều kiện tiếp theo.
- Thứ hai, tuyệt đối không được tự ý đụng chạm lung tung vào bất cứ thứ gì trong này.
Vừa nghe điều kiện thứ hai của Ân Pháp, biên kịch và người phụ trách quay phim giống như chột dạ mà vừa gãi đầu vừa gật đầu.
Như vậy coi như đã xong hai điều kiện, Ân Pháp nhìn sang Mục Nhiễm rồi nói ra điều kiện cuối cùng.
- Tiểu Nhiễm, cô phải theo sát phía sau tôi, không được tự ý đi lung tung.
Điều kiện này đối với Mục Nhiễm mà nói không phải một sự ràng buộc mà chính là điều cô vô cùng mong đợi nữa. Cho nên đương nhiên sẽ gật đầu đồng ý ngay mà không hề có chút do dự, còn nở nụ cười rất đắc ý.
Trợ lý Đinh Hương sợ Mục Nhiễm quá phấn khích mà để lộ quan hệ của cô với Ân Pháp nên đã cẩn thận đến cạnh cô nhắc bên tai.
- Tiểu Nhiễm, em kìm chế lại một chút đi.
Mục Nhiễm còn nhìn theo Ân Pháp đang đi vòng qua chiếc quan tài gỗ, cười ngốc nghếch khi trả lời lại Đinh Hương.
- Em che giấu quá tốt rồi đấy chứ.
Đinh Hương vẫn nhìn theo ánh mắt của cô khi nhìn Ân Pháp, bĩu môi chế giễu.
- Em tự mình soi gương đi, nhìn đến hai mắt sắp rớt ra ngoài rồi, còn dám nói là che giấu kỹ nữa sao?
........
Ân Viêm đưa Sở Nghinh đi làm cùng mình chắc chắn là tránh được sự thăm dò của Úc Hinh, nhưng cũng chỉ có hôm nay thôi, cô đang mang thai cần phải chú ý nghỉ ngơi kết hợp với hoạt động đi lại, cô ở đây với hắn cả ngày sẽ khó có điều kiện nằm nghỉ. Hôm nay hắn nhất định sẽ xử lý gọn mối đe dọa cho cô, như vậy hắn mới yên tâm để cô ở lại Ân gia đến khi Ân Diệu và Ân Điềm đính hôn.
Hắn cứ sợ cô ngồi trong này sẽ chán nản, nhưng hình như hắn lo nhiều rồi. Có vẻ vì lâu rồi cô không tiếp xúc với môi trường công sở nên bây giờ cô rất quý trọng thời gian này. Trong khi hắn đang ký duyệt từng tập báo cáo thì cô ngồi trên sofa rất chuyên chú vẽ từng mẫu thiết kế.
Thỉnh thoảng hắn lại dừng việc của mình lại và ngước nhìn cô bận rộn với quyển tập trong tay, dáng vẻ tập trung của cô giống như có mị lực thu hút hắn vậy.
Mà Ân Viêm cũng không hề biết thực ra chỉ những lúc hắn quay sang nhìn thì mới nhìn thấy dáng vẻ như hiện tại của cô, khi hắn biết cô sắp ngẩng đầu nhìn lên thì đã vội vàng cúi đầu quay trở lại tư thế đang bận rộn làm việc ngay. Cho nên hắn không thể nào nhìn thấy sau đó, sau khi hắn đang bận rộn xử lý từng bộ tài liệu của mình thì cô cũng giống như hắn vừa nãy, lén lút nhìn dáng vẻ đang bận rộn của hắn đến khi nào sắp bị hắn phát hiện.
…...
Sau khi thu thập hết những thông tin cần thiết, Ân Pháp tạm thời đứng một bên nghỉ ngơi để những người khác trong đội chụp ảnh lại.
Mục Nhiễm vừa ghi hình gần xong, thấy Ân Pháp đã đứng một mình phân tích ghi chép thì liền đốt cháy giai đoạn, cho kết thúc nhanh đoạn ghi hình rồi chạy đến chỗ Ân Pháp.
- Pháp Pháp, anh xong việc rồi à?
Thấy Mục Nhiễm vừa đến chỗ mình, Ân Pháp gật nhẹ đầu rồi nhìn lại đoàn ekip của cô ở phía sau, hơi tò mò mà hỏi.
- Còn cô thì sao? Cô không ghi hình nữa sao?
Mục Nhiễm mỉm cười và gật đầu.
- Tôi cũng ghi hình xong rồi. Anh đã nói tôi phải luôn đứng phía sau anh mà, cho nên anh ở đâu thì tôi sẽ ở đó.
Ân Pháp dường như chỉ nghe câu cuối cùng mà cô vừa nói, mặc dù không thể hiện ra bên ngoài nhưng nếu như quan sát kỹ hơn một chút thì có thể dễ dàng phát hiện ra là anh vừa mới nhếch môi cười nhẹ.
Mục Nhiễm nhìn Ân Pháp đến không dời mắt, thấy anh lại sắp cắm mặt vào mấy trang ghi chép của mình, cô lại thử kéo dài cuộc nói chuyện hơn.
- Pháp Pháp, cảm ơn anh nhé. Nếu không nhờ anh cho nhiều thông tin quan trọng như vậy thì tôi cũng không biết nói gì trong lúc ghi hình nữa. Có khi lại trở thành người đẹp não rỗng cũng nên.
Nghe Mục Nhiễm bắt chuyện tiếp với mình, Ân Pháp cũng tạm thời đóng quyển nhật ký lại rồi mặt đối mặt nói chuyện với cô.
- Cô không cần phải cảm ơn tôi đâu, tôi cũng đâu giúp được gì nhiều. Thật ra cũng đều là do cô có kiến thức rất rộng đấy chứ. Bây giờ cũng không có nhiều người tìm hiểu chuyện lịch sử nữa. Vậy mà cô vẫn biết câu chuyện hôn nhân giữa Văn Thành công chúa và Tùng Tán Cán Bố. Tiểu Nhiễm, cô khiến tôi khá bất ngờ đấy.
Lời mà Ân Pháp nói có thể được xem như một lời khen, một sự tán dương nhưng Mục Nhiễm lại không thể vui vẻ đến đắc ý được. Bởi vì là do Ân Pháp không hề biết chuyến đi đến Tây Tạng này của cô đều là do cô đã cố tình sắp xếp từ trước, còn những thông tin lịch sử mà cô có được cũng là từ tài liệu cá nhân mà Phong Dực cho cô. Với tình hình như bây giờ, cô vẫn đang nghĩ không biết có nên thừa nhận với anh hay không, dù nói thế nào thì cô cũng đang diễn kịch cho anh xem, như vậy chính là lừa gạt anh, nếu lỡ như bị anh phát hiện thì có phải cô sẽ biến thành một người thủ đoạn xấu xa trong mắt anh không?
Nhưng cô cũng không thể nói thật được, bởi vì cô đã thỏa thuận rất rõ ràng với Phong Dực rồi, vì cô đã cam kết không để Ân Pháp biết chuyện này nên anh ta mới cho cô thông tin, nếu bây giờ cô lại nửa đường khai ra hết tất cả thì có khác gì phản bội đồng đội không chứ. Như vậy sau này cô thực sự không thể nhờ Phong Dực cung cấp thông tin mật của Ân Pháp nữa.
Không được!
Chút cảm giác cắn rứt lương tâm này sao có thể đánh bại được cô chứ. Muốn làm việc lớn thì không nên câu nể tiểu tiết, cô nhất định phải chinh phục được Ân Pháp!
- Tôi chỉ may mắn nhớ được chút nội dung đã đọc qua trong sách thôi. Nói bừa đấy mà, không đáng nhắc đến.
Ân Pháp cười cười, còn nhìn cô rất nghiêm túc nữa.
Mục Nhiễm bị anh nhìn như vậy, nhất thời tim cũng đập loạn, nhiệt độ cơ thể tăng lên bất thường.
Ân Pháp cuối cùng cũng thu lại ánh mắt vừa rồi, lấy một chiếc khăn trong túi áo ra rồi lau nhẹ mặt của Mục Nhiễm. Thấy cô ngờ vực ngước nhìn mình nên anh cũng bắt đầu lúng túng mà vội vàng giải thích.
- Mặt, mặt cô, có dính chút vết bẩn.
Được nhìn thấy dáng vẻ luống cuống của anh, Mục Nhiễm đã không nhịn được mà bật cười, đáy măt tràn ngập hạnh phúc.
…...
Bị gọi họp gia đình đột xuất như vậy, chắc chắn không ít người thấy bất mãn trong lòng rồi, nhưng dù vậy cũng phải miễn cưỡng tham dự.
Khi tất cả thành viên trong Ân gia đều đã đến đầy đủ, Ân Kiến Minh cũng nóng lòng hối thúc con trai.
- Bây giờ con nói được rồi chứ? Rốt cuộc có chuyện gì quan trọng mà phải yêu cầu họp gia đình gấp như vậy?
Ân Viêm từ từ đứng lên, nhìn một lượt hết từng người đang ngồi vây quanh phòng khách, sau đó thì dừng lại ngay trên mặt Úc Hinh. Nhìn thấy bà ta, hắn liền hận không thể ngay lập tức bóp cổ bà ta ngay, nhưng hắn vẫn duy trì nét mặt không nhìn ra được cảm xúc thực sự.
- Là một việc vô cùng quan trọng. Sự thật về tai nạn của A Tiêu.
Từ sau tai nạn của Ân Tiêu, chuyện đó đã trở thành một điều cấm kỵ trong Ân gia, không ai dám tùy tiện nhắc lại tai nạn năm đó cả. Nhưng hôm nay Ân Viêm lại công khai lật lại chuyện cũ như vậy, chắc chắn đây không thể là chuyện đơn giản nữa. Đương nhiên sẽ có người đã bắt đầu đứng ngồi không yên, lo lắng trong lòng rồi.
Ân Viêm vừa nói vừa quét mắt nhìn qua một lượt để quan sát biểu cảm của Úc Hinh, càng giống như suy đoán của hắn thì trong lòng hắn càng phẫn nộ.
- A Viêm, con nói vậy là có ý gì? Không phải năm đó đã có kết luận A Tiêu tự sát rồi sao?
Vừa nghe nhắc lại cái chết của con trai, Lý Huệ Tử dường như sắp không thể bình tĩnh, vội vàng truy hỏi.
Ân Viêm bước lên phía trước, đưa ra một tập tài liệu đã thu thập rất lâu.
- Đây là báo cáo xét nghiệm thi thể ba năm trước, theo như ghi chép trong này thì không có gì để nghi ngờ A Tiêu đã tự sát. Thế nhưng di thư này lại có vấn đề, qua giám định chữ viết nhiều lần, không thể loại bỏ nghi vấn di thư đã bị làm giả. Nếu A Tiêu thực sự tự sát thì tại sao di thư lại có thể bị làm giả được?
Nghe Ân Viêm nói xong, mỗi người đều có những biểu cảm khác nhau.
Người phản bác lại lời Ân Viêm nói lại là Trương Lạc Lạc.
- Đại thiếu gia, điều này cũng dễ hiểu mà, có thể là ngũ thiếu thực sự tự sát, nhưng không có di thư nên mới có người làm giả. Cũng đâu thể khẳng định người làm giả di thư có liên quan đến cái chết của ngũ thiếu đâu.
Trương Lạc Lạc vừa dứt lời thì Úc Hinh đang bồn chồn không yên cũng ngay lập tức gật đầu phụ họa.
- Đúng như vậy, đại thiếu gia, suy luận của cậu cũng thật phiến diện đấy.
Ân Kiến Minh đang xem lại từng bản phân tích giám định chữ biến, tuy sắc mặt vẫn không có gì thay đổi nhưng thực ra trong lòng ông đã bắt đầu dâng lên một nỗi bất an rồi.
Trước những lí lẽ cố gắng bác bỏ hết mọi suy luận của mình, Ân Viêm vẫn không mất thế chủ động. Hắn nhếch môi cười khẩy một tiếng, không nhanh không chậm mà nói tiếp.
- Ồ, vậy sao? Nếu kẻ làm giả di thư không liên quan đến cái chết của A Tiêu thì động cơ để làm giả di thư là gì? An ủi nhà chúng tôi à? Bất cứ ai cũng có thể nghĩ được lí do làm giả di thư chính là để che đậy nguyên nhân thực sự của cái chết. Vì muốn ai cũng tin A Tiêu tự sát nên mới buộc phải có một bức di thư giả, như vậy sẽ không còn ai nghi ngờ nữa.
Càng nghe Ân Viêm nói thì Úc Hinh càng không thể nào bình tĩnh nữa, hai tay bà tay bấu chặt vào hai bên đùi để kìm né sự run rẩy.
Tất cả mọi phản ứng dù là nhỏ nhất của Úc Hinh, Ân Viêm đều nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Lý Huệ Tử nắm chặt tài liệu phân tích chữ viết trong tay, nghiến răng đè nén sự đau khổ từ tận đáy lòng, nói từng chữ ngắt quãng.
- Vậy rốt cuộc, là kẻ nào? Là kẻ nào đã ra tay với A Tiêu?
Ân Viêm nở một nụ cười lạnh lẽo đến đáng sợ, ánh mắt như thứ vũ khí sắc nhọn hướng về phía Úc Hinh.
- Thím ba, trông thím có vẻ rất căng thẳng nhỉ? Là do lương tâm bắt đầu cắn rứt hay sợ mất hết tất cả đây?
Câu hỏi của Ân Viêm đã khiến tất cả những người đang ngồi đây đều phải kinh ngạc và tự đưa ra suy đoán riêng, không lí nào mà Ân Viêm lại tự dưng hỏi Úc Hinh như vậy được.
Giống như suy đoán hiện giờ của nhiều người, Lý Huệ Tử đã hỏi thẳng Ân Viêm, đôi mắt tràn ngập phẫn nộ nhìn về Úc Hinh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]