Nửa giây sau, bàn tay nọ từ bụng cô hướng lên trên, nghịch ngợm không yên.
Nhất Dao đè tay anh lại, uất ức: "Em không muốn đi tắm lần nữa đâu."
"Không tắm cũng được." Dụ Dân hôn gáy cô, để lại vệt ướt át mờ ám.
Nhịp thở Nhất Dao dần thay đổi, cô xoay người: "Thấy em ghen anh cũng động dục được sao?"
Câu hỏi đó rõ là châm biếm nhưng Dụ Dân không để ý, gật đầu: "Ban nãy trông em rất đáng yêu."
Bị trêu chọc khó lòng mà cầm cự nổi, Nhất Dao sờ người anh, tìm vị trí nhạy cảm ở hông rồi véo một cái. Dụ Dân giật nảy mình, thở gấp. Anh bắt lấy tay cô, giữ chặt.
"Đừng lộn xộn." Tiếng anh trầm đục, phản ứng cơ thể ngày một rõ rệt.
Nhất Dao quan sát ngũ quan lờ mờ của người nọ trong bóng tối, bật cười: "Dụ Dân, anh ngày càng phóng túng rồi."
Anh hôn cô: "Học được cái xấu từ em."
Nhu cầu của cô đâu có mãnh liệt đến vậy chứ?
Cô bĩu môi: "Còn muốn đổ tội cho em?"
Môi anh thoát ra một tiếng cười, đầu chôn ở xương quai xanh của cô, nhiệt tình hôn lấy. Người anh nóng hôi hổi, chạm đến đâu cũng như lửa đang bùng cháy, mồ hôi toát ra từ hai bên huyệt thái dương, thấm đẫm cả tóc mai. Anh dùng lực nâng người cô lên, dễ dàng để cô ngồi lên eo mình, say mê ngắm nghía.
"Hoá ra anh muốn kiểu này à?" Cô nhướng mày.
Anh không nói gì, hơi thở nặng nề bán đứng mọi tâm tư.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-giua-muon-van-hoa-le/3290539/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.