Đầu tháng ba, Nhất Dao tham dự một hoạt động vẽ tranh tuyên truyền cho trẻ em khuyết tật, đi thành phố C hơn một tuần liền. Không thể phủ nhận nửa phần mục đích của cô cho chuyến đi này là để khuây khoả đầu óc, quên đi chuyện Dụ Dân đã nói vào tháng trước.
Nhờ cuộc điện thoại đó mà trong lòng cô khó chịu như bị ai đó đè đầu xuống không cho nhúc nhích, buồn chẳng được mà vui chẳng xong, tâm trạng cứ lửng lở giữa hai bờ vực. Dù cô ý thức rất rõ bọn họ đã chia tay, có thể làm bạn hay không tùy vào cảm giác của hai người. Nhưng khi Dụ Dân thẳng thừng nói không bao giờ muốn làm bạn với cô, Nhất Dao thấy bứt rứt không nói nên lời, chỉ muốn giải toả hết ra. Cô chẳng biết mình trở thành một người đa cảm từ lúc nào, chỉ biết cứ chuyện gì liên quan đến anh cô đều nghĩ không thông.
Nhất Dao rất bực vì nó.
Chính vì thế nên cô mới không cần suy nghĩ mà dọn hành lí đi theo đoàn tuyên truyền tới thành phố C, thuận tiện còn rủ Cát Dĩnh đi cùng. Cát Dĩnh nghe tin tham gia hoạt động này có thể cộng điểm chuyên cần, không nhiều lời mà bám theo cô.
Một vài người trong học viện cũng tham gia chương trình này, dẫn đoàn là một thầy giáo của khoa.
Chuyến đi tới thành phố C có thể nói là khá thuận lợi, tiền quyên góp được cho trẻ em khuyết tật cũng tính là nhiều. Rong ruổi ở đó tám ngày, thầy dẫn đoàn chủ động mời mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-giua-muon-van-hoa-le/3290536/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.