Qua vài ngày, Nhất Dao gặp được Vân Ôn lâu chưa ra khỏi nhà. Bụng cô ấy nhô lên được một chút, thú vui lớn nhất khi làm bà bầu là lúc nào cũng được ăn.
Vân Ôn nhàn hạ ngồi trên ghế cắn hạt dưa, kể cho mọi người nghe chuyện vui: "Hôm trước chị đi tập thể dục buổi tối, lúc đi tới đầu ngõ thì nghe được tiếng cãi nhau của đôi vợ chồng hàng xóm. Bà vợ cầm chảo lên hỏi ông chồng 'Tôi hỏi lại ông lần cuối, hộp socola này con nào mua cho ông? Có phải ông tính dan díu với nó không?'. Ông chồng nghe thế tức điên lên, gân cổ gào 'Tôi mất cả két tiền để cưới bà về, tôi có ngu đâu mà vứt thêm két nữa ra ngoài cửa sổ!'. Há há, chị đứng ngoài nghe mà cười như điên."
Tiểu Liên nhai bim bim, hai mắt sáng ngời: "Hẳn một két tiền sao? Em cũng muốn tìm một người như thế."
"Em ấy, lo kiếm bạn trai trước đã." Mọi người trêu đùa.
Tiểu Liên bĩu môi, kiêu ngạo nói: "Mọi người đừng khinh thường em. Nếu em muốn, chẳng có gì khó để tìm một người yêu đẹp trai tới ra mắt mọi người cả!"
Bỗng có một giọng nói vang từ đằng sau lưng Tiểu Liên: "Đẹp trai? Nói tôi à?"
Tiểu Liên giật bắn cả mình, gói bim bim tí nữa rơi ra sàn nhà, quay đầu lại thì thấy Quan Tuấn đang khoanh tay cười.
"Anh bị làm sao đấy?! Doạ chết tôi rồi!" Tiểu Liên ấm ức trừng mắt.
Quan Tuấn dí sát mặt lại gần, đôi mắt đào hoa nháy một cái:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-giua-muon-van-hoa-le/3290524/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.