Lời nói của cô làm anh bật cười khẽ. Nhất Dao thấy dạo gần đây anh cười nhiều lên hẳn, mỗi khi cười trong mắt đều có các đốm sáng lấp lánh.
"Ừm." Anh đáp.
"Sẽ không quên."
Cô vẫy tay: "Em về đây, mai trước khi bay nhớ nhắn tin cho em."
"Ừ."
Lưu luyến mất một lúc, Nhất Dao mới chịu đi lên nhà. Dụ Dân chờ tới khi không còn thấy bóng cô ở cầu thang nữa thì rời đi.
...
Sáng hôm sau, chú Thẩm dẫn con gái đến siêu thị chơi. Bé gái tên Tiểu Ly, trên đầu buộc hai bím tóc nhỏ dễ thương.
"Con ra kia ngồi học bài, bố đi làm việc nhé." Chú Thẩm xoa đầu Tiểu Ly, yêu chiều nói.
"Dạ!" Tiểu Ly nắm quai ba lô, chân nhỏ chạy ra dãy bàn ăn cho khách ngồi.
"Dao à, để ý con bé giúp chú, chú đi công chuyện." Chú Thẩm dặn dò Nhất Dao đang trực quầy thu ngân.
Cô gật đầu: "Vâng ạ."
"Thằng bé kia chưa đến à?" Chú hỏi.
'Thằng bé kia' chính là Lê Uẩn, chuyên gia đến muộn.
Cô lắc đầu. Chú Thẩm "Ừ", nói thêm đôi ba câu rồi khoác áo đi ra ngoài.
Mười lăm phút sau, Lê Uẩn thục mạng chạy tới siêu thị, mặt đỏ bừng thở hồng hộc. Cậu ngó nghiêng trái phải không thấy chú Thẩm, nhẹ nhõm hẳn, tay chống nạnh bình ổn lại hơi thở.
"May quá...chưa đến muộn..." Cậu nói ngắt quãng, hô hấp hỗn loạn.
Nhất Dao lên tiếng: "Chú Thẩm vừa đi rồi, Tiểu Ly đang ngồi ở kia."
Lê Uẩn: "..."
Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-giua-muon-van-hoa-le/3290521/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.