Quan Tuấn đã nói, quả nhiên cậu ta sẽ làm. Liên tiếp mấy ngày sau đó, ngày nào cậu ta cũng mò đến cửa hàng, hết bám lấy cô rồi đi ghẹo Tiểu Liên.
Vân Ôn thỉnh thoảng đến kiểm tra, thấy vị khách không mời vẫn đến mới ngạc nhiên một trận: "Cậu không mua quần áo thì tới đây làm gì?"
Quan Tuấn huýt sáo, ngồi dưới đất ôm vai Tiểu Liên đang bận đóng hàng: "Tôi đang chăm sóc người hâm mộ của tôi."
Tiểu Liên đỏ mặt đẩy cậu ta ra, ấp úng: "Anh đừng có nói năng bậy bạ!"
"Tôi nói năng bậy bạ khi nào? Không phải hôm trước cô khen tôi đẹp xong, bây giờ đã thay lòng đổi dạ rồi? Woa, tôi không nghĩ cô lại ác như vậy."
Tiểu Liên á khẩu: "Tôi không có!"
"Thế cô thừa nhận hâm mộ tôi rồi nhé." Quan Tuấn nhếch môi.
Lúc này Tiểu Liên mới biết mình rơi vào bẫy của Quan Tuấn, nhanh chóng thẹn quá hoá giận. Cô bé đỏ mắt đánh vào người cậu ta "Anh thật đáng ghét!", đùng đùng bỏ đi.
Quan Tuấn ôm chỗ vừa bị Tiểu Liên đánh, cười hì hì: "Con gái mà giận là xấu lắm đó!"
Nhất Dao ngồi ở quầy thu ngân, lắc đầu.
Vân Ôn khoanh tay, nhấc chân đá cậu ta: "Đừng có chọc ghẹo nhân viên của tôi."
"Rốt cuộc cậu tới đây chỉ để quậy phá thôi hả?"
"Nào có!" Quan Tuấn hất tóc: "Tôi đang muốn trải nghiệm cuộc sống thôi."
"Ra chỗ khác mà trải nghiệm đi." Vân Ôn kéo ghế ngồi xuống.
Cô ấy nhìn sang chỗ Nhất Dao: "Dao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-giua-muon-van-hoa-le/3290517/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.