Sáng sớm hôm sau, Nhất Dao bị Bông Tuyết nhảy lên người, cô choàng tỉnh dậy.
Mặt trời đã ló đầu lên, một vài tia sáng le lói trong góc phòng.
Nhất Dao vặn mình một cái, chợt thấy Bông Tuyết đang nằm lên một chiếc áo vest đen ngay cạnh cô. Cô chớp mắt vài cái, sự việc tối qua hiện lại như một thước phim quay chậm, nhẹ nhàng mà chân thực.
Nhất Dao bỏ Bông Tuyết ra chỗ khác, cầm chiếc áo kia lên. Qua một tối, áo không còn độ ấm nữa, nhưng mùi hương vẫn còn lưu lại.
Mùi chanh thanh thanh.
Nhất Dao nhếch môi, hàm răng trắng bóng lộ ra.
Cô cẩn thận treo chiếc áo lên giá để đồ, đứng ngắm nghía một lát xong mới đi đánh răng rửa mặt.
Tâm trạng Nhất Dao rất vui, miệng ngâm nga giai điệu từ một bài hát cổ xưa. Bông Tuyết thấy cô vui cũng vui theo, cong đuôi bám chân cô.
...
Kì nghỉ Tết kết thúc, Tiểu Đông vừa đi vừa huýt sáo, thầm cười hắc hắc sẽ là người điểm danh đầu tiên của năm mới.
Thang máy mở ra, giọng nói sởn da gà vang lên: "Mau đi làm, bằng không sẽ không có tiền~"
"Biết rồi!" Tiểu Đông lè lưỡi.
Cậu ta đi tới quầy trực ban, đặt ngón cái lên bảng quét vân tay.
"Chúc mừng Lí Đông đã trở thành người thứ hai đến sớm nhất!" Âm thanh máy móc vọng ra.
???
Tiểu Đông á khẩu.
Người thứ hai?!
Cậu ta dụi dụi mắt nhìn lại đồng hồ: Sáu rưỡi sáng.
Đến từ sáu rưỡi sáng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-giua-muon-van-hoa-le/3290508/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.