Đi chơi chán chê, A Miễn và Nhất Dao trở lại thành phố làm việc.
Năm nay hai kì nghỉ Tết đều quá gần nhau nên nhu cầu tiêu thụ hàng hoá của con người tăng cao đột biến, cái gì cũng trong tình trạng cháy hàng. Cụ thể là thùng hàng hơn một trăm chiếc váy của Vân Ôn vừa nhập về đã bán sạch chỉ trong một ngày, hàng tồn trong kho cũng bị quét cho bằng sạch.
Nhân viên của Vân Ôn ngồi trước máy tính xử lí đơn hàng, bận tới nỗi không nghỉ tay được một lúc để đi lấy cốc nước. Tiểu Liên ngồi bệt dưới đất đóng hàng, tay thoăn thoắt dán băng dính như cái máy, xong lại xếp hàng vào một chỗ chờ bên vận chuyển đến mang đi. Nhất Dao thì ngồi trong kho kiểm kê, mấy bản thống kê toàn chữ vào số làm cô hoa hết cả mắt.
Tiểu Liên đậy nắp thùng hàng lại rồi dán băng dính cố định, tiếng roẹt roẹt và mùi gay mũi của keo chiếm trọn cả không gian. Cô bé làm không ngừng nghỉ, miệng kêu đau khổ: "Đóng xong đống hàng này em lăn ra ốm là vừa."
"Cố lên." Nhất Dao khích lệ: "Nốt hai tuần nữa thôi."
Tiểu Liên rầu rĩ bĩu môi, "Dạ" một tiếng bé bằng muỗi kêu rồi hỏi cô: "Tết Nguyên đán này chị không được nghỉ à?"
"Có, nhưng mà chỉ được nghỉ ba ngày vì sắp tới phải đi chụp ảnh." Cô tìm áo len trong kho, đếm số lương còn sót lại rồi ghi vào sổ.
Lần nào cửa hàng Vân Ôn ra bộ sưu tập mới Nhất Dao và Phùng Tiêu đều làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-anh-giua-muon-van-hoa-le/3290506/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.