Kinh Trập
Hai tháng sau, Tam Á, Hải Nam.
Hải Nam tháng ba mùa xuân, chính là thời điểm phongcảnh tươi đẹp rực rỡ. Bầu trời xanh thẳm, áng mây trắng toát, ánh nắng vàngruộm, bãi biển bàng bạc… Mà nước biển xanh ngọc vốn là linh hồn của mọi cảnhđẹp, màu sắc ấy bất kể dưới ánh mặt trời hay trong mưa bụi đều đẹp đến khó lònghình dung – thế nhưng hết thảy phong cảnh đẹp đẽ này, trong mắt Bạch Lộ đềuchẳng khác nào ngày lành cảnh đẹp rỗng tuếch vô dụng. Dẫu có ngàn loại phongtình, nhưng có thể nói với ai đây?
Sáng sớm, ánh nắng ban mai vừa lên đến ngọn cây, BạchLộ đã tỉnh giấc. Hai tháng nay cô đều ngủ không ngon, ban đêm cứ chậm chạpkhông cách nào đi vào giấc ngủ, nhưng buổi sáng thì luôn tỉnh dậy từ rất sớm.Một người mang đầy tâm sự là người rất khó lòng ngủ ngon. Tuy rằng đã rời BắcKinh đến Tam Á bốn mùa như xuân này để làm lại từ đầu, nhưng trái tim cô dườngnhư vẫn dừng lại ở mùa đông Bắc Kinh như cũ, suốt ngày lạnh lẽo thiếu nhiệt độ.Chỉ khi nào nhớ đến một cái tên mới cảm thấy được đôi chút ấm áp, nhưng nỗibuốt lạnh sau ấm áp lại càng giá buốt hơn – Chương Minh Viễn, cô thực sự vôcùng vô cùng nhớ anh.
Khi nhớ anh anh tận chân trời
Khi nhớ anh anh gần trước mắt
Khi nhớ anh anh ở trong đầu
Khi nhớ anh anh ngự trong tim
Mỗi lần nghe ca khúc “Truyền kỳ” do Vương Phi hát này,Bạch Lộ luôn ngân ngấn nước mắt. Tưởng như đang lắng nghe tiếng lòng của chínhmình, tiếng lòng thay cho tiếng ca. Nỗi cô đơn nhung nhớ như vầy, tự thuở bansơ của ban sơ, căn nguyên chính là vì đã nhìn người kia nhiều hơn một lần giữađám đông con người.
Cô không biết cần thời gian bao lâu mới có thể làmnhạt đi nồng độ nhớ nhung kiểu này. Có lẽ sau rất nhiều rất nhiều năm, khi côlại nhớ đến anh mà có thể mỉm cười như gió thoảng mây trôi, mặc dù trong nụcười không tránh khỏi vẫn còn vương vấn chút bâng khuâng cùng phiền muộn, nhưngđã có thể bâng khuâng phiền muộn một cách thỏa mãn tràn đầy – bởi vì cô sẽkhông hối hận đã từng yêu anh, tình yêu của anh là một ngôi sao lấp lánh trongsinh mệnh của cô, mãi mãi tỏa sáng rạng rỡ trên bầu trời ký ức của cô.
Dù sao cũng ngủ không được, Bạch Lộ dứt khoát rờigiường không ngủ nữa. Xé một tờ lịch, cô phát hiện hôm nay là tiết Kinh Trập,một trong hai mươi bốn tiết khí. Còn nhớ hồi nhỏ, cô còn bé xíu tò mò hỏi bacái gì gọi là Kinh Trập? Ba nói cô hay, mùa đông đã qua, sau khi thời tiết ấmlại thì sấm mùa xuân bắt đầu đánh, đánh thức côn trùng ngủ đông ẩn náu trongbùn đất. Chúng vui mừng hoan hỉ chui ra khỏi mặt đất kêu râm ran, gọi nhữngbông hoa xinh tươi bừng nở, gọi mùa xuân tươi đẹp đến – đấy gọi là Kinh Trập.
Nhìn thấy hai chữ Kinh Trập trên lịch, Bạch Lộ càngthêm đa cảm. Tiết trời vừa sang Kinh Trập, mùa xuân liền ùa đến từ bốn phươngtám hướng, mưa xuân gió xuân hoa xuân cỏ xuân đều nhộn nhịp tới dự ước hẹn ngàyxuân. Nhưng mà, thế giới của cô vẫn còn trong mùa đông, khắp nơi băng phongtuyết tỏa.
Không muốn một mình ở lại trong phòng thuê mà sầu não,Bạch Lộ ra khỏi nhà đi làm sớm. Sau khi đến Tam Á, cô vẫn như cũ tìm công việclàm nhân viên cho một cửa hàng chuyên doanh thêu chữ thập. Mỗi ngày ở cửa hàngdạy khách thêu hoa, cô có thể thay khách hoàn thành tác phẩm thêu. Cô thêu càngngày càng đẹp, có vài khách không có thời gian tự thêu đều thích cô làm thay.Cô không từ chối bất kỳ ai, có bao nhiêu nhận bấy nhiêu. Đến bà chủ cũng lấylàm kỳ lạ với năng suất cao chất lượng cao của cô. Không ai biết, cô cần sự bậnrộn cần mẫn thêu thùa không ngừng nghỉ như vậy để lấp đầy những ngày thángtrống rỗng của mình, làm khuây khỏa nỗi thống khổ trong nội tâm.
Ngày đó khi tiễn Chương Minh Viễn ở sân bay, trái timcô như thể bị ngàn vạn mũi tên đâm xuyên, bị thương đến vỡ nát. Khi thêu thùa,từng đường kim mũi chỉ tỉ mỉ tinh tế giống như cô đang chữa thương cho bảnthân, từng chút từng chút vá lại trái tim chằng chịt vết thương kia.
Hôm nay Bạch Lộ đến cửa hàng sớm một tiếng, sau khi mởcửa tiệm quét tước dọn vệ sinh một chút liền ngồi xuống thêu một bức hoa khaiphú quý hình hoa mẫu đơn dài hai mét. Trong bức tranh này có tám hoa chín nhụy,hoa và nụ mẫu đơn đủ các hình dạng khác nhau, màu sắc rực rỡ. Khi cô đang cúiđầu chuyên chú tỉ mẩn thêu một bông mẫu đơn màu vàng, trên khung thêu đột nhiênxuất hiện một bóng hình.
Giật mình, cộng thêm chấn động, Bạch Lộ nhìn chằm chằmthật lâu vào bóng người chiếu trên bức tranh mẫu đơn không dám ngẩng đầu. Chỉsợ vừa ngẩng đầu, trước mặt trống không rỗng tuếch, chẳng qua chỉ là một màn ảogiác của bản thân. Bóng người dường như muốn chứng thực mình là vật sống chứkhông phải ảo giác, còn di chuyển dần về phía trước.
Một cách khó tin, cô ngẩng đầu từng chút một, trongphạm vi tầm mắt trước tiên xuất hiện một đôi giày, một đôi giày bằng da thậtbám đầy bụi đất rõ ràng bị chủ nhân bỏ bê đã lâu, đứng yên tại chỗ không hềnhúc nhích, tựa như hai chú chim màu xám mệt mỏi. Hướng lên trên nữa là quầnjeans màu xanh cùng áo sơ-mi trắng, hướng lên nữa – khuôn mặt với đường nét rõràng mắt mũi sắc sảo của Chương Minh Viễn đang đối diện với cô, đôi môi đẹp vừacong vừa đầy đặn đang khẽ mỉm cười, trong nụ cười mang theo một loại thâm tìnhkhông nói nên lời.
Anh đứng sờ sờ trước mặt mỉm cười với cô như vậy, côvẫn sợ chỉ là ảo giác. Run rẩy vươn một tay ra định chạm vào má anh hòng kiểmchứng, nhưng lại do dự mà chợt ngưng. Nếu đây thực sự là ảo giác, vậy thì côvừa chạm vào xong, nói không chừng anh sẽ biến mất trong chớp mắt tựa như bọtkhí bảy màu.
Cánh tay do dự lại bị anh bất chợt nắm chặt lấy, chậmrãi áp lên khuôn mặt cô những muốn vuốt ve. Da thịt nhẵn nhụi ấm nóng được lòngbàn tay áp lên nhắc nhở cô, anh đang tồn tại chân thực, không phải ảo ảnh.
Vẫn còn sợ tương phùng chỉ là giấc mộng, cô nhỏ giọngthì thầm như thể nói mơ: “Minh Viễn, thực sự là anh sao? Làm sao anh tìm đượctới đây?”
Giọng nói của anh vừa chất chứa yêu thương vừa mangtheo nụ cười: “Mặc dù em trốn rất xa, trốn đến tận chân trời góc bể, nhưng anhđã hạ quyết tâm phải tìm em, cuối cùng cũng tìm được.” Thời gian không phụ kẻvui chơi, tình yêu tương tự cũng không phụ người có tâm.
Nước mắt bắt đầu sóng sánh trong mắt. Cô vừa cảm độngvừa cảm thương: “Anh còn tìm em làm gì chứ? Anh chẳng bao lâu nữa sẽ phải kếthôn với Tình Tử. Phải rồi, tình trạng thương tích của cô ấy thế nào rồi? Có tốtkhông?”
Đôi mắt anh sáng lấp lánh: “Anh với Tình Tử đã hủy bỏhôn ước rồi. Vết thương của cô ấy cũng đã hồi phục rất tốt.”
Cô chấn động giật mình: “Cái gì? Anh vẫn khăng khăngmuốn hủy hôn ước với cô ấy à! Sao anh có thể làm vậy chứ.”
“Không phải anh khăng khăng muốn hủy hôn ước với côấy, mà là cô ấy chủ động đề xuất muốn hủy hôn ước.”
“Tại sao?”
“Vì khi Tình Tử bị tai nạn xe, trong xe không phải chỉcó một mình cô ấy, còn có một bạn học nam cùng trường. Đêm đó hai người cùngnhau lái xe đến London chơi đêm bình an.”
Cô lập tức hiểu ra, cực kỳ bất ngờ: “Ý anh là… Tình Tửvà anh bạn học kia… hai người họ yêu nhau?”
Anh gật đầu: “Trên thực tế, khi anh đang không biếtnên đề xuất hủy hôn ước với Tình Tử như thế nào, cô ấy cũng đang khổ não khôngbiết có cần hủy hôn ước với anh hay không. Em xem, nếu sớm biết vậy, anh cănbản không cần phải chịu nỗi khổ chia ly này.”
Chương Minh Viễn đến Anh gần nửa tháng mới biết đêm đókhông phải một mình Tỉnh Tử bị tai nạn xe, khi ấy trong xe còn có một người đànông nữa. Người đàn ông ngồi trên ghế lái bị thương rất nghiêm trọng, vết phanhxe ở hiện trường lại có chỗ không bình thường.
Nó thể hiện người lái trước khi hướng sang trái bảo vệbản thân theo bản năng đột nhiên lại dùng sức đánh tay lái, khiến vị trí củamình chịu lực đâm lớn nhất, nhờ đó bảo vệ người ngồi ở ghế lái phụ.
Vì bảo vệ Tình Tử mà bị trọng thương, người đàn ôngkia sau khi nhập viện vẫn luôn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt hôn mê bất tỉnh.Đợi đến khi anh ta rốt cuộc cũng tỉnh lại, câu đầu tiên liền hỏi một cách khónhọc: “Tình Tử không sao chứ?”
Khi người nhà của anh ta đem câu này nói lại cho TìnhTử, cô lập tức sụp đổ khóc lớn thất thanh: “Em phải đi gặp anh ấy, em nhất địnhphải đi gặp anh ấy, chị, cầu xin mọi người đẩy em tới gặp ảnh đi.”
Chị cả Dĩnh Tử của Tình Tử trước đó khuyên cô rấtnhiều, bảo cô giấu chuyện này với Chương Minh Viễn, không được cho anh biết côđã đem lòng yêu người đàn ông khác, không được làm tổn thương tình cảm của anh.Thế nhưng đến nước này cô hoàn toàn không kiêng dè gì nữa, cô nhất định đòi đigặp người đàn ông đã không tiếc dùng tính mạng bảo vệ mình.
Khi Chương Minh Viễn đến bệnh viện phát hiện phòngbệnh trống không thì hết hồn, chị Dĩnh Tử cũng tự biết không thể giấu anh đượcnữa, chỉ có thể thở dài nói: “Về phía Tình Tử phát sinh một số chuyện, đợi nótự mình nói với em đi.”
Sau khi Tình Tử được đẩy về phòng bệnh thì nói chuyệnvới Chương Minh Viễn một hồi, vô cùng áy náy và có lỗi nói anh hay, thực ra từmột năm trước cô đã đem lòng yêu một người bạn học cùng trường đến từ Hồng Kôngtên Trịnh Hạo Nhiên. Cảm giác ở bên Trịnh Hạo Nhiên cô chưa bao giờ có được khiở bên anh. Lúc này cô mới biết, tình yêu bản thân tự cho là đúng trước đây thựcra căn bản không phải tình yêu, chí ít ở anh cô chưa từng thể nghiệm thứ tìnhyêu nồng nàn như lửa cháy ấy. Tình cảm giữa hai người thực ra giống như anh emhơn, thân thuộc lẫn nhau, nhưng vẫn còn cách tình yêu một khoảng nóng bỏng cùngsay đắm.
Cô bắt đầu hối hận đã đính hôn trước đó, nhưng lạikhông tiện đề xuất hủy bỏ hôn ước. Tất cả người thân cùng bạn bè đều biếtChương Minh Viễn là đối tượng cô yêu đắm đuối bấy lâu nay. Cô mất nhiều thờigian tâm tư đến vậy cuối cùng mới đính hôn với anh, nhưng bây giờ lại muốn đổiý, khó tránh khỏi gây cho người khác cảm giác sớm biết có hôm nay hà tất trướckia phải làm thế, giờ này mới nói không yêu anh, lúc trước tại sao lại một mìnhtheo đuổi không buông?
Mà cô làm thế nào đi nói với Chương Minh Viễn chuyệnnày đây? Nói em không yêu anh nữa không muốn kết hôn với anh nữa, cô thực sựkhông thể mở miệng như vậy. Cô rất hiểu Chương Minh Viễn, biết rằng anh vẫnluôn thiếu nhiệt tình đối với con gái, nhiều năm đến vậy mới thực sự bị cô làmcảm động. Cô khiến anh đối mặt với chính mình thừa nhận sự thật, quyết địnhmuốn cưới cô làm vợ suốt đời suốt kiếp, nhưng cô lại thình lình đề xuất muốnchia tay, điều này bảo anh làm sao tiếp nhận đây? Cô không thể làm tổn thươnganh như thế.
Do đó, dẫu cho đã hối hận, Tình Tử lại chậm chạp khôngcó cách nào hạ quyết tâm hủy bỏ hôn ước này. Cô không thể mở miệng, bèn thử nóivới chị hai xem sao, chị hai cũng nghiêm mặt rắn tiếng muốn cô bỏ ý niệm nàyđi. Tháng chín Chương Minh Viễn lại bất chấp vạn dặm xa xôi đến Anh thăm cô, bộdạng phong trần mệt mỏi khiến cô vô cùng áy náy. Khi anh nói đùa rằng đến kiểmtra, hỏi cô liệu có gian dối gì không, cô kích động suýt chút nữa kể hết mọichuyện cho anh biết. Nhưng lời đến bên miệng vẫn bị nuốt xuống, gượng cười hỏingược lại anh có chung chủy không?
Khi ấy anh vừa cười vừa nói: “Em còn không hiểu anhsao? Anh mà gian dối, em biết trước giờ anh không có nhiệt tình gì với con gáimà.”
Cô vẫn duy trì vẻ cười trên mặt không đổi, nhưng nụcười đã có phần cứng nhắc: “Em biết, ngoài em ra, anh chưa từng nhiệt tình,chưa từng nghiêm túc với cô gái nào hết.”
“Đúng vậy, ngoại trừ em, anh chưa từng nhiệt tình,chưa từng nghiêm túc với cô nào hết.”
Cô gắng sức gật đầu, cái gật đầu này giống như keocường lực giữ lại mọi lời nói chưa kịp ra khỏi miệng, thậm chí một chữ cũngkhông thể nào thốt ra.
“Xin lỗi, Minh Viễn. Giờ em thực sự không còn cách nàokhác, hai người đàn ông rốt cuộc em vẫn phải làm tổn thương một, không phải anhthì là anh ấy. Xin hãy tha thứ cho em đã chọn làm tổn thương anh, bởi anh ấy đãvì em mà bị thương nặng đến vậy, dù thế nào đi nữa em cũng không thể làm tổnthương anh ấy thêm nữa, nếu anh không thể tha thứ cho em, vậy cứ đánh em mắngem cũng được. Nhưng hôn ước của chúng ta thực sự không thể nào tiếp tục, nếusau này anh cũng toàn tâm toàn ý yêu một người nào đó, đến khi ấy có lẽ anh sẽcó thể hiểu và thông cảm cho em.”
Lời Tình Tử khóc lóc giãi bày khiến Chương Minh Viễnnghe mà sững người. Sững sờ qua đi, ánh mắt u sầu ảm đạm nhiều ngày qua của anhđột nhiên bừng sáng quang rạng, tựa như nắng mới đầy ắp sớm mai.
Nhìn Tình Tử, giọng nói của anh đặc biệt ôn hòa: “TìnhTử, thực ra bây giờ anh đã có thể hiểu và thông cảm cho em. Bởi vì trong mộtnăm qua em ở Anh, anh cũng toàn tâm toàn ý đem lòng yêu một cô bé, cho nên, emkhông cần nói xin lỗi với anh. Việc hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta bất kể đối vớiem hay với anh đều không phải thương tổn, mà là cách tốt nhất giúp hai chúng tađều có thể gỡ bỏ trói buộc hưởng thụ tình yêu.”
Nước mắt trên má Tình Tử còn chưa khô, nhưng vẫn ngậmnước mắt mà nhoẻn miệng cười, tựa một đóa phù dung còn ướt sương nở rộ longlanh. Mối hôn ước mà cả hai người đều đau khổ sâu sắc muốn từ bỏ, còn tưởng khótránh khỏi sẽ gây ra tổn thương lớn lao cho đối phương. Nào ngờ, dấu chấm kếtthúc lại được vẽ nên khiến cục diện hoàn toàn thay đổi ai nấy đều hoan hỉ nhưthế.
Chương Minh Viễn và Tình Tử hòa bình hủy bỏ hôn ước,hiện tại Tình Tử và Trịnh Hạo Nhiên mà cô yêu cùng ở Anh tiếp tục trị liệu vềsau, hai người tổ chức một nghi thức đính hôn nhỏ trong bệnh viện, chuẩn bị khithương tích khỏi hẳn sẽ chính thức cử hành hôn lễ.
Bất ngờ, kinh ngạc, vui mừng, kích động… Tin tức khônglường được này khiến trái tim Bạch Lộ không nhịn được mà nhảy nhót mừng rỡ khônxiết, nước mắt cô lại bắt đầu đong đầy hốc mắt như triều dâng.
Anh đưa tay ôm cô vào lòng: “Không cần khóc, sau nàyanh sẽ không làm em khóc nữa.”
Nằm trong vòng ôm ấm áp quen thuộc, cô nín khóc mỉmcười: “Làm sao anh tìm được em?”
“Em không biết anh tìm kiếm vất vả cỡ nào đâu, hồi đóem không nên rời Bắc Kinh nhanh như vậy. Nếu em chịu nghe lời anh, ở lại chờanh từ Anh về, tin tức tốt lành này sẽ không phải chờ đến hơn hai tháng mới nóiđược với em.”
Sau khi đạt được sự thông cảm lẫn nhau với Tình Tử ởAnh Quốc, Chương Minh Viễn tức tốc gọi điện bảo Âu Vũ Trì giúp anh đi tìm BạchLộ. Thế nhưng cô đã sớm rời khỏi Bắc Kinh, biển người mênh mông, tựa như mộtgiọt sương không biết đã dung nhập ở phương nao? Mà Thiệu Dung cũng đã đem quánbar sang tay rời đi, thành Bắc Kinh rộng lớn như vậy cũng không tìm được đầumối hay người nào có liên quan đến cô. Nóng lòng không thôi, anh thậm chí cònbảo Âu Vũ Trì đi tìm Dương Quang, hỏi cậu ta xem liệu có địa chỉ hay phươngthức liên lạc với Bạch Lộ hay không, nhưng lại được cậu ta cho hay hai người đãkhông còn qua lại từ lâu.
Cuối cùng Chương Minh Viễn chỉ có thể nhờ một phòngban hữu quan ở Vô Tích nghĩ cách tìm ra nhà của chú nhỏ cô, định nhờ đó nghengóng được tin tức của cô. Vô Tích nói lớn cũng không lớn mà nhỏ cũng khôngnhỏ, người cùng tên cùng họ không có một ngàn thì cũng tám trăm. Tốn hàng đốngsức lực cuối cùng mới liên lạc được với chú nhỏ của cô, thế nhưng hỏi ra cũngchẳng ai hay: “Cái gì, Bạch Lộ không ở Bắc Kinh ư, chúng tôi không hề hay biếtgì cả.”
Khoảnh khắc đó Chương Minh Viễn quả thực nản lòng cựcđộ, may thay, chú nhỏ của Bạch Lộ bảo đi hỏi chú lớn của cô xem sao. Tuy chúlớn cô cũng không có tin tức của cháu gái, nhưng lại nhắc đến Thiệu Dung nhàhàng xóm trước đây có quan hệ thân thiết với Bạch Lộ đã trở về từ Bắc Kinh, haylà đi hỏi xem cô ấy có biết không.
Vừa nghe thấy tên Thiệu Dung, ánh mắt Chương Minh Viễnlập tức sáng lên. Anh biết tìm được Thiệu Dung nhất định sẽ có hi vọng tìm đượcBạch Lộ. Mà Thiệu Dung quả nhiên cũng không làm anh thất vọng, sau khi hỏi rõbiết anh đã hủy hôn ước với vợ chưa cưới, lập tức mỉm cười đem phương thức liênhệ với Bạch Lộ viết ra cho anh. Anh không chần chờ tức tốc chạy đến Tam Á suốtđêm, quyết tâm muốn cho cô một niềm vui bất ngờ.
“May mà tìm được Thiệu Dung, nếu không trời đất bao lathực sự không biết đi đâu tìm em nữa.”
Trong lòng ngọt ngào vô cùng, nhưng miệng Bạch Lộ lạicố ý nói ngược: “Không tìm được thì không tìm được thôi, con gái đẹp hơn em dùsao cũng còn cả đống.”
Anh cúi đầu hôn lên trán cô một chút: “Không được, tìmkhông thấy thì từ từ tìm, một ngày nào đó sẽ tìm được thôi. Mặc dù con gái đẹphơn em còn cả đống, nhưng anh lại cứ thích mỗi mình em. Vì khát nước ba ngàynên chỉ muốn giữ một gáo để uống. Em xem, công sức không phụ lòng người, rốtcuộc đã bị anh tìm ra rồi.”
Nghe được lời âu yếm làm rung động lòng người đến thế,Bạch Lộ chỉ cảm thấy cả người mình sắp say cả rồi, say trong ánh nắng tháng barực rỡ, say trong gió nam ấm áp triền miên của ngày xuân… Kinh Trập, thực sự làmột ngày đẹp trời, một tiết khí tốt lành. Côn trùng ngủ đông đều tỉnh giấc, vuimừng hứng khởi chui ra khỏi bùn đất cất tiếng kêu râm ran, cuối cùng đã gọiđược mùa xuân đến muộn này trong đời cô.