Chương trước
Chương sau
Ngày cuối tuần, Bạch Lộ thức dậy từ rất sớm. Sau khiđánh răng rửa mặt, thay quần áo thể dục rồi chờ Dương Quang đến đón cô. Mặc dùđã tốt nghiệp, nhưng vài bạn học quen thân trong câu lạc bộ leo núi trước kiahễ có thời gian là hẹn hò tụ tập nhau cùng đi leo núi, có lúc còn nấu cơm hoặccắm trại dã ngoại. Lần này là hoạt động đã được lên kế hoạch kỹ lưỡng từ lâu,để ngăn ngừa bị quấy rầy, cô còn cố tình tắt điện thoại, cô không muốn giữađường bị người ta gọi đi tăng ca.
Tám giờ, Dương Quang lái chiếc Jetta của anh có mặtđúng giờ. Chiếc xe này là quà tặng của ba mẹ cho anh nhân dịp tốt nghiệp đạihọc. Thượng Vân cho rằng con trai đã bắt đầu ra ngoài xã hội làm việc, có mộtchiếc xe sẽ thêm tiện lợi lẫn thêm thể diện. Bình thường ghế lái phụ bên cạnhanh luôn là chỗ ngồi chuyên dụng của Bạch Lộ, nhưng hôm nay trên vị trí đó lạilà Ninh Manh.
Bạch Lộ hơi ngẩn người, còn Ninh Manh thì cười nhưkhông có chuyện gì: “Chào buổi sáng, chị Bạch Lộ.”
Dương Quang nói tối qua Ninh Manh ăn cơm ở nhà anh,nghe nói sáng nay có hoạt động leo núi liền hưng phấn đòi tham gia. Dù sao leonúi cũng là hoạt động tập thể, anh liền mang cô bé đi theo. Bạch Lộ cũng khôngthể nói gì, mặc dù trong lòng có đôi chút khó chịu.
Càng khó chịu hơn là, vì Dương Quang chở Ninh Manhcùng đi nên cô ta đương nhiên ngồi ghế lái phụ, Bạch Lộ chỉ có thể ngồi ghếsau.
Ninh Manh và Dương Quang ngồi đằng trước cứ luôn cườicười nói nói, cô ta mặc một bộ đồ thể thao màu vàng nhạt, cái miệng nhỏ ríu rítkhông ngớt, hệt như chú chim hoàng oanh líu lo đầu cành. Cô ta toàn nói chuyệnbọn họ lúc nhỏ, Bạch Lộ ngồi phía sau không chen vào được câu nào. Nếu khôngphải Dương Quang thi thoảng quay đầu nói chuyện với mình, cô quả thực cảm thấybản thân chẳng khác nào một kẻ trong suốt vô hình.
Cho đến tận khi tới nơi đã định và bắt đầu leo núi,tình hình cũng chẳng có gì khá hơn. Ninh Manh vẫn bám lấy Dương Quang như hìnhvới bóng, đến chỗ hơi gập ghềnh một tí đều đòi Dương Quang đỡ cô ta qua. Nhiêuđó chưa đủ, còn không cẩn thận để bị trặc chân, Dương Quang còn phải cõng cô taxuống núi. Mặc dù cô ta dáng vóc mảnh mai xinh xắn, thể trọng không đến bốnmươi lăm ký, nhưng khi Dương Quang cõng cô ta một mạch về đến chân núi thì đầucũng ướt sũng mồ hôi.
Bạch Lộ đau lòng định lau mồ hôi cho anh, nhưng bịNinh Manh giành trước. Cô ta nằm trên lưng anh nên chiếm ưu thế về cự ly, đưatay ra trực tiếp dùng lòng bàn tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán anh. Cònnhắc lại chuyện năm xưa: “Dương Quang, anh còn nhớ hồi nhỏ anh dẫn em ra ngoàichơi không, kết quả em chơi mệt ngủ quên mất, anh cũng cõng em về nhà thế này.”
Dương Quang thở phì phò: “Nhớ, lần đó em làm anh mệtgần chết, bây giờ cũng khiến anh mệt gần chết. Con nhóc nhà em thật là phiền,sau này không dẫn em đi chơi nữa.”
“Anh dám, anh không dẫn em khóc cho coi. Anh sợ emkhóc nhất, đúng không?”
Ninh Manh miệng thì nói khóc, nhưng thanh âm lại mangtheo nụ cười, giọng nói mềm mại, ngọt ngào của cô ta tựa như kem sắp tan. NếuBạch Lộ là đàn ông, có lẽ cũng sẽ vô cùng cam tâm tình nguyện lắng nghe cô gáilàm nũng ngọt ngào như mật thế này đến chín mươi tuổi. Tuy nhiên cô không phải,không những thế đối tượng làm nũng còn là bạn trai mình, trong lòng khỏi nói cóbao nhiêu cảm giác khó chịu.
Dương Quang lái xe đưa Ninh Manh về nhà, Bạch Lộ ngồi lênghế trước, sắc mặt như ủ một tầng sương mỏng. Anh nhận ra điều đó, bèn dừng xelại bên đường, đưa tay kéo lấy vai cô, dỗ dành: “Sao lại không vui thế kia?Chuyện vừa rồi em đừng để ý, em biết anh luôn coi Ninh Manh như em gái mà.”
Bạch Lộ thở dài: “Dương Quang, anh có nghĩ tới không,anh toàn tâm đối xử với Ninh Manh như em gái, nhưng con bé chưa hẳn đã xem anhnhư anh trai.”
Dương Quang ngẫm nghĩ, vẻ mặt có chút không chắc chắn:“Anh và Manh Manh từ nhỏ lớn lên cùng nhau, quan hệ luôn thân mật quen thuộcnhư thế. Nó thường xuyên theo anh làm nũng này kia, anh cũng chưa bao giờ cảmthấy có gì không đúng. Có điều, nếu em đã cảm thấy khó chịu như vậy, sau nàyanh sẽ chú ý hơn, giữ khoảng cách với nó. Được rồi, đừng xịu mặt nữa. Cười lêncái nào, bạn gái anh cười lên là đẹp nhất.”
Bạch Lộ không có cách nào giận dỗi với anh nữa, bèncười lên thật tươi. Hai lúm đồng tiền nho nhỏ tựa như nụ hoa nhài lúc ẩn lúchiện trên khóe môi. Lúm đồng tiền khiến vẻ cười của cô đặc biệt ngọt ngào, đặcbiệt long lanh, ngọt ngào như đường mật, long lanh như tháng tư mùa xuân hiệntại. Cánh tay Dương Quang bất giác dùng lực, ôm trọn cả người cô vào lòng, sauđó cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Nụ hôn mang theo hơi thở nóng ấm của anh, từ môi đếnmá, rồi từ chiếc cằm nhỏ xinh sáng bóng như sứ đến chiếc gáy cong cong duyêndáng như thiên nga, lại quay về xương quai xanh tinh tế xinh xắn. Khi anh cònmuốn thử thăm dò xuống dưới, cô bất an xoay người tránh ra, vẻ mặt vừa hơi lúngtúng vừa hơi sợ sệt: “Đừng… đừng như vậy.”
Mặc dù hai người đã yêu nhau hơn hai năm, thế nhưngquan hệ nam nữ cũng chỉ mật thiết đến mức này, hai người chưa bao giờ vượt quágiới hạn. Dương Quang không phải không muốn, nhưng về mặt này Bạch Lộ đặc biệtbảo thủ, mỗi khi anh vừa có ý đồ về mặt này, cô luôn đỏ mặt cự tuyệt: “Khôngcần, đừng như thế.”
Dương Quang đối với chuyện này mặc dù có mất hứngnhưng cũng vui mừng. Dù sao đi nữa, trong thời đại cá tính cởi mở này, khi màviệc tùy tiện qua lại một đêm đã kéo nhau lên giường đã trở thành chuyệnthường, một cô gái vẫn có thể giữ mình trong sạch, thủ thân như ngọc chung quyvẫn là chuyện tốt. Anh cũng không muốn tìm một cô nàng có thể tùy tiện cởi áolên giường với người khác làm bạn gái. Vì thế sự từ chối của Bạch Lộ trái lạicàng khiến anh thêm tôn trọng cô: “Được, anh nhịn, chúng ta để dành chuyện nàyđến đêm động phòng hoa chúc, khiến cho đêm tân hôn càng xứng đáng.”
Sáng sớm thứ Hai đi làm, Bạch Lộ vừa vào văn phòng đãbị Hoắc Mân gọi lại. Bảo cô sáng nay không cần lo việc gì hết, lát nữa cùngtổng giám đốc Vương đại diện cho công ty đến bệnh viên thăm Chương Minh Viễn.
Cô ngớ người: “Cố vấn Chương làm sao vậy?”
“Hôm qua anh ta bị tai nạn xe, đâm phải một chiếc xevượt đèn đỏ, may mà có túi khí an toàn bảo vệ, thương tích trên người khôngnghiêm trọng.”
Nửa tiếng sau, Bạch Lộ và Vương Hải Đằng cùng đến bệnhviện, nhưng lại đụng phải cảnh trống không. Phòng bệnh trống rỗng, vài y táđang thu dọn hoa tươi và giỏ trái cây chất đầy phòng. Họ nói vì bệnh nhânthương tích rất nhẹ nên sau khi ở lại bệnh viện quan sát một đêm liền khăngkhăng muốn xuất viện.
Đến hụt giống như họ còn có một người trẻ tuổi ăn vậnbảnh bao, anh ta chỉ đến sau họ chưa đầy ba phút, vừa vào trông thấy phòng bệnhtrống huơ trống hoác chỉ biết lắc đầu bật cười: “Cái thằng này, chạy nhanhthật.”
Vương Hải Đằng nghe tiếng liền quay đầu, tươi cườirạng rỡ bước đến chào hỏi: “Âu thiếu gia, cậu cũng đến thăm Chương công tử đấyà.”
Bạn bè của Chương Minh Viễn hầu hết đều thuộc loạikhông giàu cũng sang, anh chàng Âu này cũng là một người rất có lai lịch. Âuthiếu gia đang lấy di động ra tính gọi điện thoại, thờ ơ nhìn quét qua VươngHải Đằng một cái: “Ông là?”
Vương Hải Đằng tự giới thiệu, Âu thiếu gia dường nhưcũng có chút ấn tượng nhiêu đó: “Là tổng giám đốc Vương sao, đã nghe Minh Viễnnhắc đến. Xin chào.”
Sau đó tầm mắt anh ta lướt qua Bạch Lộ đang ôm hoatươi đứng một bên, nhưng cái quét mắt này không thờ ơ như trước, có vẻ đánh giáchuyên chú kín đáo ẩn sâu trong đôi mắt: “Vị này là ai?”
“Đây là cô Bạch, thư ký của công ty chúng tôi, cô ấycũng kiêm nhiệm chức trợ lý của cố vấn Chương, vì thế tôi dẫn theo cô ấy cùngtới đây thăm Chương công tử.”
Âu thiếu gia gật đầu mỉm cười, nụ cười ra chiều hiểubiết: “Chào cô Bạch.”
Bạch Lộ lịch sự trả lời: “Xin chào Âu thiếu gia.”
Trong lúc nói chuyện, điện thoại của Âu thiếu gia đãđược nối máy, anh ta vừa cười vừa nói với người bên kia điện thoại: “Minh Viễn,tớ đến bệnh viện thấy trống không. Thằng khỉ, ở bệnh viện có vài ngày mà cứ nhưbị đem giết không bằng, lẩn còn nhanh hơn chạch.”
Cũng không biết Chương Minh Viễn đầu bên kia nói gì,anh ta chỉ cười lên ha hả: “Quả nhiên một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dâythừng. Được rồi, cậu ở nhà đó đi, bây giờ tớ chạy qua thăm cậu.”
Dừng một chút, anh ta lại nói: “Đúng rồi, không chỉmình tớ bắt hụt cậu, tổng giám đốc Vương còn dẫn theo cô Bạch phí công đứngtrước bốn bức tường trong phòng bệnh đây này. Cậu làm người ta đi tay không mộtchuyến mà không thấy xấu hổ à?”
Không biết Chương Minh Viễn trả lời ra sao, nhưng Âuthiếu gia cúp điện thoại xong thì cười tít mắt nói: “Tổng giám đốc Vương, côBạch, chi bằng chúng ta cùng đến nhà Chương Minh Viễn thăm cậu ta đi.”
Bạch Lộ thực không muốn đi, cô hy vọng Vương Hải Đằngđi một mình, để cô về công ty trước. Không ngờ Vương Hải Đằng nói ông ta còn cóviệc, mười giờ có hẹn đàm phán với người khác, bảo cô một mình đại diện công tyđến thăm hỏi Chương Minh Viễn.
“Cô đi nhờ xe Âu thiếu gia đến đó đi, lúc về lại tựđón xe. Thay tôi hỏi thăm cố vấn Chương, dặn cậu ấy cứ tĩnh tâm nghỉ ngơi.”
Bạch Lộ không còn cách nào khác đành lên chiếc xe thểthao Lamborghini của Âu thiếu gia, theo anh ta đến nhà Chương Minh Viễn.
Xe lao vun vút như gió trên những con đường rộng lớnbằng phẳng của kinh thành, cuối cùng tiến vào trung tâm một khu chung cư caocấp phong cảnh tuyệt đẹp nép mình yên tĩnh, tựa như chốn đào nguyên giữa lòngthành thị. Đem xe đỗ tại bãi đỗ ngầm, hai người cùng nhau đi thang máy lênthẳng tầng cao nhất, Chương Minh Viễn khập khiễng đi ra mở cửa.
Âu thiếu gia hiển nhiên là khách quen, vào cửa liền tựmình cởi giày thay dép, vừa thay vừa cười: “Cậu lại làm thương binh rồi, tớ đặcbiệt đồng cảm sâu sắc với cậu.”
“Vớ vẩn. Âu Vũ Trì cậu đừng có tìm dép cho mỗi mìnhmình, tìm thêm một đôi cho Bạch Lộ đi.”
Bạch Lộ ôm một bó hoa lớn đứng trước cửa, đang chầnchừ không biết có nên vào nhà không, có lẽ đứng ngoài cửa hỏi thăm dăm ba câuchắc sẽ không quấy rầy người ta nghỉ ngơi. Nhưng Chương Minh Viễn lại bảo Âu VũTrì tìm dép cho cô, xem ra vẫn phải vào trong ngồi một lát.
Đây là một căn hộ chung cư nhỏ hai tầng, diện tíchkhông quá lớn, trang trí cũng vô cùng đơn giản, nhưng trong phong cách đơn giảnvẫn mang vẻ cầu kỳ rõ rệt. Nội thất trọn bộ bằng gỗ tùng nhập khẩu quý hiếm tỏara ánh sáng dịu nhẹ. Bước vào nhà, Âu Vũ Trì mở tủ lạnh lấy đồ ra uống một cáchquen thuộc. Còn Bạch Lộ không tự nhiên ngồi vào một góc sô-pha, miệng lí nhínhư đọc thuộc lòng: “Cố vấn Chương, tổng giám đốc Vương bảo tôi thay mặt côngty đến thăm anh, nhắn anh nghỉ ngơi cho khỏe…”
Chương Minh Viễn không buồn nghe mà ngắt lời cô: “Đượcrồi được rồi, mấy câu đó tôi nghe mãi từ hôm qua tới giờ, lỗ tai sắp chai luônrồi. Mới trốn thoát khỏi bệnh viện, cô lại đuổi tới tận nhà mà niệm. Cô tha chotôi đi.”
Bạch Lộ hơi lúng túng mím môi im lặng, trong khoảnhkhắc không biết phải nói gì cho tốt, vừa cúi đầu thì bắt gặp bó hoa mình vẫnđang ôm trong tay: “Anh có bình hoa không? Tôi đem hoa cắm vào.”
Chương Minh Viễn nghĩ nghĩ: “Trước đây phòng khách cómột cái bình pha lê, bị tôi sơ ý làm vỡ rồi. Cái trong phòng ăn nhỏ quá, khôngcắm được. Có điều trong phòng làm việc có không ít bình gốm sứ, cô chọn một cáimang ra cắm hoa đi.”
Bạch Lộ đi vào phòng làm việc theo chỉ thị của anh ta,phòng làm việc rất lớn, nhưng sách lại không bao nhiêu, trên một chiếc kệ sátđất che hết một mặt tường bày biện cao thấp lộn xộn nhưng tinh tế các loại chailọ bát đĩa bằng gốm sứ đủ hình dạng lớn nhỏ khác nhau. Xem ra hình như anh tarất hứng thú với việc thu thập đồ gốm sứ, có điều những đồ gốm sứ này xem rakhông phải là vật quá cổ xưa hay quá quý báu.
Xem sơ qua một lượt, Bạch Lộ chọn một chiếc bình sứ cóhơi hướm màu sắc cổ xưa, đem đến phòng ăn đổ nước đầy một nửa, rồi đem hoa tươicắm vào. Những bông hoa rực rỡ khoe sắc cùng bình hoa màu đen sẫm mộc mạc tươngphản, tôn nhau lên một cách thi vị.
Ở phòng khách đầu bên kia, đối thoại giữa Chương MinhViễn và Âu Vũ Trì bay đến như hoa rơi ào ạt.
“Tại sao vẫn còn ở đây một mình, tớ tưởng chị cậu nhấtđịnh sẽ tóm cậu về nhà chứ.”
“Tớ sao có thể theo chị ấy về nhà, vậy chả phải tự đưađầu ra ăn mắng à. Ông già nhà tớ vẫn đang giận bốc khói, tớ trốn còn khôngkịp.”
“Lúc này ông già cậu thực sự nổi trận lôi đình rồi, tớnghĩ ít nhất trong vòng nửa năm cậu đừng mơ đụng đến tay lái. Không những tịchthu toàn bộ xe của cậu, còn chốt hạ một câu, ai dám cho cậu mượn xe chính làgây khó dễ cho ổng. Ba tớ cũng đặc biệt dặn dò tớ, không cho cậu đụng tới xe.Cậu cũng thật là, sao lại bất cẩn như thế. Nếu sợ vô bệnh viện đến vậy thì đừngcó phóng, cậu làm như mình đang ở trường đua ấy!”
Giọng nói Chương Minh Viễn lộ vẻ buồn bực ngập tràn:“Thực ra trách nhiệm trong vụ đụng xe lần này không phải do tớ, là người tavượt đèn đỏ tông phải. Nhưng ông già chả thèm quan tâm một hai liền nổi giận,giải thích cũng không thèm nghe.”
“Ai bảo cậu có “tiền án” chứ! Lần trước xảy ra tai nạnxe phải nằm bệnh viện hơn nửa năm, suýt chút nữa là không cứu được, ấy vậy màgiờ cậu còn dám phóng. Nếu tớ là ông già nhà cậu thì cũng sẽ nổi trận lôiđình.”
“Âu Vũ Trì, nếu cậu tới đây giáo huấn tớ thì bây giờcậu về được rồi đấy. Tớ bị cậu léo nhéo sắp bực chết đây!”
Âu Vũ Trì bị Chương Minh Viễn đuổi đi, Bạch Lộ cũngnhân thể mở miệng tạm biệt chuẩn bị cùng ra về. Cô đại diện cho công ty đến làmnghĩa vụ thăm hỏi tận tình, nghĩa vụ đã hoàn thành tất nhiên cô cũng không muốnở lại thêm. Chương Minh Viễn dường như đọc thấu suy nghĩ của cô, nhìn liếc quacô với nụ cười như có như không, không nói gì nữa mà phất tay để cho cô đi.
Sau khi xuống lầu, mặc dù Bạch Lộ nói đi nói lại rằngtự mình bắt xe sẽ tiện hơn, nhưng Âu Vũ Trì vẫn cực kỳ ga-lăng mà kiên quyếtđòi chở cô về, một mạch đưa cô đến dưới tòa nhà công ty.
2.
Sau khi về đến công ty, Vương Hải Đằng không ở đó,Bạch Lộ đem chuyện đến nhà Chương Minh Viễn thăm hỏi báo cáo tường tận với HoắcMân. Cô nghe xong khẽ chau mày: “Bạch Lộ, lúc ấy em không nên về nhanh như vậy.Cố vấn Chương bị thương ở nhà một mình, đi lại khập khiễng rất bất tiện, vềtình về lý em đều nên ở lại thêm một lúc, hỏi người ta xem có cần gì không. Bỏlại một bó hoa rồi đi coi sao được, thăm hỏi như vậy chẳng khác gì thể hiệnkhông có thành ý gì cả, chỉ có đến rồi đi một mạch. Em đừng quên rằng, em đạidiện công ty đến, biểu hiện của em sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến cách nhìn của cốvấn Chương đối với công ty.”
Bạch Lộ nghẹn lời, cô quả thực là đến rồi đi chóngvánh, cho nên chỉ thầm nghĩ ra về cho nhanh. Nhưng cô cũng không thể không thừanhận, nếu người cô đến thăm không phải là Chương Minh Viễn, mà là bất kỳ một vịlãnh đạo nào đó của công ty hoặc thậm chí là đồng nghiệp, trong tình huống nhưban nãy cô sẽ không lập tức rời đi. Dù sao người ta cũng bị thương hoạt độngbất tiện, có thế nào cũng phải hỏi anh ta liệu có cần giúp làm đồ ăn thức uốnggì không.
“Em xin lỗi chị Hoắc.”
“Không cần nói xin lỗi với chị, nếu chuyện này em chưalàm tốt thì lập tức dùng hành động sửa chữa. Bây giờ gần đến giờ ăn trưa rồi,em gọi điện cho cố vấn Chương, hỏi xem anh ta muốn ăn gì, em lập tức đi mua đemsang cho anh ta. Bắt xe mà đi, tiền xe công ty sẽ thanh toán.”
Bạch Lộ nghiêm chỉnh tuân mệnh làm theo, lúc ChươngMinh Viễn nhận điện thoại dường như không hề kinh ngạc chút nào, giọng nói uểoải: “Cũng không muốn ăn gì, hay là cô đi mua một ít củ cải muối và dưa chuộtmuối của Lục Tất Cư để ăn với cháo đi.”
Mang theo hai hũ dưa muối cùng một hộp cháo trắng,Bạch Lộ lại quay về nơi mình vừa rời khỏi, ấn chuông cửa. Chương Minh Viễn vẫnđi cà nhắc ra mở cửa, lúc này cô nghĩ nên biểu hiện đôi chút quan tâm: “Cố vấnChương, chân anh không sao chứ?”
Anh ta tỏ vẻ không việc gì: “Lúc tông xe bị vướng mộtchút, bắp chân hơi sưng, không có vấn đề gì lớn.”
Bạch Lộ thay giày bước vào nhà, đi thẳng vào phòng ănxây theo kiểu mở, Chương Minh Viễn cũng kéo theo chân bị thương đi tới ngồi vàobàn ăn, vỗ bụng nói: “Bây giờ dạ dày tôi mới là vấn đề lớn nhất, nó rất đói,nãy giờ cứ sôi ầm ĩ đòi ăn.”
Giống như để phối hợp với anh ta, bụng anh ta cũng kêuòng ọc vài tiếng. Cô ngẩn người, đáp lại bằng một tiếng cười, là nụ cười khôngkiềm được: “Không đến mức đói ra nông nỗi này chứ, sáng nay anh chưa ăn gìsao?”
Anh ta không trả lời câu hỏi của cô mà chợt nhướng màynhìn cô: “Ồ, hôm nay mới phát hiện ra cô cười lên có hai lúm đồng tiền đấy. Tạisao trước kia chưa từng thấy nhỉ? Tôi biết rồi, xem ra trước đây cô đều làngoài cười mà trong không cười, cho nên lúm đồng tiền mới không hiện lên.”
Bạch Lộ vội thu lại nụ cười, đánh trống lãng: “Bát đũaở đâu?”
Anh ta nhìn trái nhìn phải, không chắc chắn lắm: “Tìmtrong tủ bếp xem, tôi nhớ hình như có một bộ.”
Trong tủ bếp quả nhiên có một bộ đồ ăn bằng sứ tinhxảo, vẫn còn nằm ngay ngắn trong hộp quà chưa được mở ra, rõ ràng trước đâyChương Minh Viễn căn bản chưa từng ăn cơm trong căn nhà này. Bạch Lộ được sựđồng ý của anh ta xong mới mở chiếc hộp được đóng gói, lấy ra vài chiếc bát đĩadùng nước ấm rửa sạch một lượt, chuẩn bị cho cháo và dưa muối vào. Đương lúcbận rộn thì di động đổ chuông, là Dương Quang gọi đến, cô vội vàng vẩy khô haitay cầm lên nghe.
“Bạch Lộ, em ăn cơm chưa? Nếu chưa thì xuống dưới cùngnhau đi ăn. Anh mới làm xong việc gần chỗ em, bây giờ đang ở dưới lầu công tyem.”
Cô cắn môi với vẻ hơi ảo não: “Nhưng mà em không có ởcông ty, em cũng đi ra ngoài làm việc rồi.”
“Em ra ngoài làm việc gì vậy?”
“Ừm… Chị Hoắc bảo em mang đồ cho cố vấn Chương.”
“Đưa đồ xong em ăn cơm cũng được. Em đang ở đâu, có gìanh chạy qua đón em.”
Cô cũng muốn cùng ăn trưa với Dương Quang, dù sao đồcũng mang tới nơi rồi, việc cần làm cô cũng đã làm gần xong. Cô liền báo địachỉ cho Dương Quang, bảo anh đến đón cô, hẹn mười lăm phút nữa gặp nhau ở cổngkhu nhà. Khu nhà cao cấp kiểu này, khách đến thăm đều do bảo vệ và chủ nhà liênhệ cùng chứng thực thân phận mới được cho vào trong, cho nên chỉ có thể bảo anhchờ ngoài cổng.
Cúp điện thoại xong, tốc độ rửa bát đĩa của Bạch Lộliền gia tăng, vội vội vàng vàng, chợt không cẩn thận lỡ tay đánh vỡ một cái.Chiếc bát sứ tinh xảo trắng như ngọc mỏng như giấy vô tình đập một phát vàothành bồn rửa bằng inox, choang một tiếng vỡ thành mấy mảnh rơi xuống đất, nhưhoa rụng cuối xuân.
Giọng nói Chương Minh Viễn từ sau lưng truyền đến:“Nhận có cuộc điện thoại mà gấp đến độ này, là bạn trai cô hẹn hả.”
“Tôi xin lỗi.”
Bạch Lộ có phần quẫn bách nhặt các mảnh vỡ lên ném vàothùng rác, rồi đem chiếc bát còn lại rửa sạch đựng cháo, củ cải muối cùng dưachuột muối cũng xếp từng miếng lên đĩa. Cô bày bát đĩa đã đựng thức ăn đâu vàođó trước mặt Chương Minh Viễn: “Xong rồi, có thể ăn được rồi đấy.”
Nhưng anh ta không động đũa, nhìn đĩa củ cải muốikhông ngừng lắc đầu: “Củ cải muối phải thái thành sợi nhỏ, rồi cho thêm một ítdầu mè cùng vài giọt giấm, như thế ăn mới ngon.”
Cô giật mình: “Còn phải phiền phức vậy à?”
“Thôi khỏi, ăn tạm vậy.”
Cũng may anh ta còn chịu ăn tạm, cô thở phào một hơi.Thấy anh ta cầm thìa chậm rãi húp vài ngụm cháo nóng, cô thử dò hỏi: “Cố vấnChương, nếu không có việc gì nữa thì tôi đi trước nhé.”
Anh ta cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục húp cháo, mộtlát sau mới thản nhiên nói: “Cô đi đi, tôi biết tỏng cô muốn đi từ lâu rồi.”
Bước chân thoăn thoắt như bay trên cung trăng, Bạch Lộrời khỏi căn hộ của Chương Minh Viễn, đến gặp Dương Quang tại cổng khu nhà. Haingười tìm đại một quán ăn ngồi xuống gọi hai phần ăn, ăn cái gì cũng không saocả, chỉ cần hai người cùng nhau ăn, thức ăn tầm thường cũng có thể trở nên thơmngon.
Lúc ăn cơm, Dương Quang nói mẹ anh tháng sau muốn tổchức sinh nhật. Sinh nhật tròn năm mươi tuổi, là đại thọ.
“Bạch Lộ, em nói anh nên chuẩn bị quà mừng thọ như thếnào đây?”
Bạch Lộ trong giây lát cũng không nghĩ ra cái gì thíchhợp: “Cái này thật không dễ, mẹ anh cũng không thiếu thứ gì, tặng cái gì mớiđược giờ?”
Dương Quang cũng không ngừng gãi đầu: “Anh cũng nghĩkhông ra nên tặng quà gì cho hay, Manh Manh nói nó đã chuẩn bị quà rồi. Cũngkhông biết con nhóc này nghĩ ra cái gì, hỏi nó không chịu nói, cứ thần thần bíbí.”
Bạch Lộ mặc dù không biết Ninh Manh chuẩn bị món quàra sao, nhưng cô biết, bất kể cô ta tặng quà gì Thượng Vân đều nhất định sẽ rấtthích. Nếu một món quà tương tự do cô tặng, Thượng Vân nhất định sẽ thấy chướngmắt. Yêu nhau yêu cả tông chi, ghét nhau ghét cả đường đi lối về.
Suốt bữa cơm hai người đều bàn bạc và suy nghĩ, nhưngvẫn không nghĩ ra nên tặng quà gì chúc mừng đại thọ năm mươi tuổi của ThượngVân. Da đầu của Dương Quang bị cào sắp thủng luôn: “Tặng quà thực sự là chuyệnkhó nhất trên đời, năm đó tặng quà sinh nhật cho em, anh cũng nghĩ lâu lắc mớinghĩ ra cái vụ đem chính mình tặng cho em.”
Lời nói của Dương Quang khiến Bạch Lộ mỉm cười từ tậnđáy lòng, một bên khẽ cười, một bên bất giác nhìn liếc qua bàn tay trái đangđeo chiếc nhẫn bạch kim của mình. Nhưng cái liếc mắt này lại khiến cô hoảng hồnnhảy dựng lên, cúi đầu khom lưng tìm kiếm dưới nền nhà: “Oái, nhẫn của em đâumất rồi?”
“Không thấy nhẫn đâu hả?”
Dương Quang cũng vội nhổm dậy giúp cô tìm. Khu vực sànnhà chung quanh bàn ăn đều sạch sẽ, đến một cọng tóc cũng không có, hiển nhiênkhông rơi ở đây. Bạch Lộ sốt ruột muốn chết: “Nó rơi ở đâu chứ.”
“Em đừng sốt ruột, nghĩ kỹ lại xem, lần gần đây nhấtnhìn thấy chiếc nhẫn là khi nào?”
Càng gấp càng rối, Bạch Lộ không tài nào nghĩ ra.Nhưng giờ làm ca chiều đã đến, Dương Quang còn phải mau chóng quay về công ty.Anh đưa cô đến dưới lầu công ty trước, an ủi đủ kiểu: “Em cứ nghĩ cho thật kỹ,nếu tìm không ra cũng không sao. Không có vấn đề gì, mất cũng mất rồi, vài ngàynữa nhận lương anh sẽ mua cho em một chiếc nhẫn còn đẹp hơn.”
Tuy là nói thế nhưng tâm trạng Bạch Lộ vẫn cực kỳkhông tốt. Chiếc nhẫn bị mất mặc dù chỉ là một vòng bạch kim nho nhỏ, không đủmắc tiền, không đủ hoa lệ, nhưng lại là tín vật tình yêu giữa cô và DươngQuang, cho dù có nhẫn kim cương đắt tiền sang trọng đến cỡ nào cũng không có ýnghĩa bằng. Thế nhưng làm sao cô lại bất cẩn làm mất được chứ? Rốt cuộc là để ởđâu?
Khi đứng dưới tầng trệt chờ thang máy, cô vẫn ra sứcvắt óc. Đột nhiên đầu óc chợt tỉnh, nhớ ra lúc trả tiền mua dưa muối ở Lục TấtCư vẫn còn thấy lóe lên một vòng ánh sáng màu trắng bạc kia. Ra khỏi Lục Tất Cưcô liền bắt xe đi thẳng đến nhà Chương Minh Viễn, ngồi trong taxi cô vẫn luônxách đồ, nhẫn không thể nào rơi được. Như vậy xem ra, nhẫn có lẽ bị rơi ở nhàChương Minh Viễn, khả năng này là lớn nhất.
Cửa thang máy mở ra, nhưng Bạch Lộ chẳng buồn rời khỏithang máy, vội vàng lấy di động ra, cô không hề nghĩ ngợi liền gọi vào số củaChương Minh Viễn. Chuông reo một hồi lâu mới bắt máy, giọng nói đầu bên kiađiện thoại đậm vẻ ngái ngủ: “Alô…”
Thật hiển nhiên anh ta đang ngủ trưa, cô không hỏi hốihận bản thân đã quá vội vã, cứ thế không suy nghĩ mà gọi điện quấy rầy người tađang ngủ ngon. Lẽ ra cô nên nghĩ tới bây giờ là thời gian nghỉ trưa. Nhưng gọicũng gọi rồi, cô chỉ có thể bất chấp mà nói: “Cố vấn Chương, thật ngại đã đánhthức anh dậy.”
Trong ống nghe yên lặng giây lát, sau đó vang lêngiọng nói đã tỉnh tảo vài phần: “Là cô hả! Có chuyện gì không?”
Nhất thời cô không biết làm sao nói chuyện chiếc nhẫn,đành phải nghĩ ra một lý do khác: “Cũng không có chi, là tôi muốn hỏi anh xembuổi tối muốn ăn gì, tôi lại mang đến cho anh.”
Trong ống nghe lại yên lặng, thời gian yên lặng tươngđối lâu, lâu đến nỗi cô gần như nghi ngờ liệu anh ta có nghe cô nói chuyệntrong lúc nửa tỉnh nửa mơ rồi đi ngủ lại không. Cô thử alô một tiếng, bấy giờmới có trả lời: “Đồ ăn mua bên ngoài đều ăn phát ngán rồi, tôi muốn ăn đồ nhànấu. Hay là buổi tối cô mua một ít thức ăn đến nấu cho tôi đi.”
Bạch Lộ không ngờ Chương Minh Viễn sẽ đưa ra yêu cầunhư vậy, không muốn ăn đồ ăn ngoài, muốn ăn đồ nấu trong nhà, muốn cô tự tayxuống bếp làm thật phiền phức. Nhất thời không biết nói gì. Nhưng sau khoảnhkhắc im lặng, cô vẫn chỉ có thể nhận lời, cô sẽ có thể đến nhà anh ta đặng tìmchiếc nhẫn bị mất của mình.
“Vậy… anh muốn ăn món gì?”
Anh ta hỏi lại: “Cô nấu được món gì?”
Cô nhân cơ hội nói: “Thực ra tôi nấu ăn không giỏilắm, chỉ sợ không hợp khẩu vị của anh, hay là tôi cứ đến nhà hàng mua về vàimón nhé.”
Nhưng anh ta vẫn khăng khăng cố chấp: “Tôi đã bảokhông muốn ăn đồ bên ngoài. Thế này đi, cô đi mua một bông cải xanh về xào qua,mua một con cá mú đem hấp, sau đó nấu một bát canh cà chua trứng là được. Đúngrồi, nhà tôi không có mắm muối dầu mỡ, tiện thể cô mua luôn một lượt.”
Bạch Lộ khi không lại ôm thêm trách nhiệm nấu cơm tốivào người, cực kỳ không biết làm sao.
Về đến văn phòng, Hoắc Mân vừa thấy cô liền hỏi tìnhhình đưa cơm cho Chương Minh Viễn lúc xế trưa, cô báo cáo tường tận xong cònnói buổi tối phải đến chuẩn bị cơm tối cho anh ta. Hoắc Mân nhìn cô với một ánhmắt “trẻ nhỏ dễ dạy”: “Vậy buổi chiều em về sớm chút đi. Có thể bắt xe qua đó,công ty thanh toán.”
3.
Năm giờ chiều Bạch Lộ đã rời công ty, trước tiên đếnsiêu thị mua thức ăn và gia vị, xong lại xách một túi đồ to đầy ụ đến gõ cửanhà Chương Minh Viễn. Trong vòng một ngày, đây là lần thứ ba cô tới căn hộ củaanh ta.
Vừa vào nhà bếp, ánh mắt cô liền quét qua khắp nơi mộtlượt, sau khi đảo mắt nhìn sơ không hề phát hiện được gì cả. Tiếp đó, cô mượncớ tìm khắp trong tủ bếp lẫn khu vực bồn rửa. Chương Minh Viễn nghiêng ngườidựa vào sô-pha xem ti-vi trong phòng khách, một trận bóng đá đang phát sóng đếnhồi gay cấn. Cô nghĩ anh ta hẳn sẽ không chú ý đến động tĩnh của cô trong phòngbếp.
Nhưng ngờ đâu, giọng nói anh ta đột nhiên truyền đếntừ xa: “Hình như cô đang tìm cái gì hả? Tìm gì vậy?”
Ban đầu Bạch Lộ ngượng không định nói, nhưng nghĩ lại,biết đâu Chương Mnh Viễn đã trông thấy thậm chí còn nhặt được chiếc nhẫn kiathì sao. Vì thế cô bước tới đỏ mặt ấp úng kể, nói năng có phần lộn xộn, anh tanghe vài lần mới hiểu ra ý của cô, khóe miệng lại hiện lên nụ cười như có nhưkhông quen thuộc: “Tôi cứ thắc mắc sao cô tốt bụng dữ vậy, bỗng dưng gọi điện hỏitôi muốn ăn gì thì mang đến cho. Hóa ra là làm mất đồ ở chỗ tôi muốn tới tìm.Khi không tử tế đột xuất, không tặc thì cũng trộm.”
Bị anh ta nói như vậy, cô có phần xấu hổ, liền phảnbác không suy nghĩ: “Ai không tặc cũng trộm chứ, tôi trộm của anh cái gì, tôilừa…”
Lời còn chưa dứt, Bạch Lộ vội che miệng, cả khuôn mặtkhông nhịn được mà đỏ ửng lên, nóng rực như lửa.
Chương Minh Viễn nhìn cô không chớp mắt, điệu cười nhưcó như không trên khóe môi càng đậm hơn, càng ngày càng đậm. Nụ cười của anh takhiến mặt cô càng thêm đỏ bừng, đỏ đến tận mang tai.
Vừa ngượng vừa quẫn quay đầu trở vào nhà bếp, Bạch Lộnhất thời rất muốn cầm lấy túi xách đặt trên bàn ăn bỏ đi quách cho rồi.
Dường như đoán được tâm tư của cô, Chương Minh Viễnchậm rãi nói: “Không tìm ra nhẫn, vậy cơm tối của tôi có được ăn không?”
Anh ta vừa nói thế, cô liền không đi nổi. Thực sự cứthế này mà đi cũng thật là kỳ, nếu như bị Hoắc Mân biết được sẽ phê bình côliền. Tới cũng tới rồi, thức ăn cũng mua rồi, mặc dù không tìm thấy nhẫn, nhưngbữa cơm này cô vẫn phải làm.
Khi Bạch Lộ tiếp tục bận rộn trong nhà bếp, bất chợtnghe thấy Chương Minh Viễn ngồi trong phòng khách nói một câu: “Yên tâm đi, nếunhư nhẫn của cô bị rơi mất ở chỗ tôi, hôm nào tôi đền cô một chiếc là được.”
Giọng nói hờ hững của anh ta xen lẫn trong tiếng huyênnáo của trận bóng đá, càng nghe càng giống như thuận miệng nói chơi. Cô hoàntoàn không để tâm, chỉ hết sức tập trung đối phó với con cá trong tay.
Bữa cơm này Bạch Lộ làm vô cùng vất vả, đồ nào trong nhàbếp của Chương Minh Viễn cũng đều còn nguyên mới toanh chưa bóc hộp. Nồi niêuxoong chảo dao thớt đều bóc từ trong hộp ra, xem ra người này bình thường cănbản không ăn cơm ở nhà, chỉ riêng hôm nay sướng lên muốn ăn đồ nhà nấu, kết quảhành cô mệt gần chết. Bận rộn cả buổi cuối cùng cũng làm xong hai món mặn mộtmón canh, bông cải xanh xào thành một đĩa xanh thẫm pha xanh ngọc, canh cà chuatrứng thành một bát đỏ tươi xen lẫn trắng hồng, cá mú hấp tỏa mùi thơm hấp dẫn.
Chương Minh Viễn theo mùi thơm đi tới, ló đầu vào vừatrông thấy liền nói: “Mặc dù không biết ngon dở ra sao, nhưng trông hình thứccũng được lắm.”
Vừa nói vừa cầm đũa nếm thử một miếng bông cải xanh,gật gù: “Tay nghề bếp núc của cô không kém như cô nói, mùi vị rất ngon.”
Tài nấu ăn của Bạch Lộ tất nhiên không tồi, từ nhỏ ănnhờ ở đậu tại nhà các chú, cô đã giúp các thím nấu ăn cùng làm việc nhà khôngít. Nhưng sau khi thi đậu đại học và rời xa quê hương, cô chỉ xuống bếp nấu ăncho một mình Dương Quang, còn bây giờ, thực sự là vì bất đắc dĩ mới làm. Vốn dĩchỉ vì chiếc nhẫn mới đến đây một chuyến, kết quả nhẫn không tìm thấy, cònkhông thoát được việc nấu cơm.
“Xới giùm tôi bát cơm, cảm ơn cô.”
Chương Minh Viễn hệt như một đại thiếu gia ngồi trướcbàn ăn chỉ lo cầm đũa gắp thức ăn, Bạch Lộ tìm vá xới cơm chuẩn bị xới cơmtrắng cho anh ta. Lúc đó, khóa cửa bên ngoài bỗng cạch một tiếng nhỏ, cửa nhàchợt bật mở, có người mở cửa bước vào.
Phòng ăn xây theo kiểu mở rất gần với cửa nhà, Bạch Lộnghe tiếng vừa xoay đầu đã có thể nhìn rõ một một người đang đứng ngoài cửa. Đólà một cô gái trẻ, mặc một bộ váy trắng đen kiểu dáng đơn giản nhẹ nhàng, máitóc đen búi lỏng theo kiểu Pháp, toàn thân trông rất ưu nhã và có khí chất. Côta vừa đi vào nhà vừa đem chìa khóa trong tay nhét vào túi đeo tinh xảo khoácchéo trên vai, vừa ngẩng đầu bắt gặp tầm mắt của Bạch Lộ, cô ta ngạc nhiên trợntròn hai mắt, rõ ràng là hết sức bất ngờ.
Bạch Lộ nhìn vẻ mặt cô ta liền hiểu ra sự tồn tại củabản thân đường đột biết dường nào. Mặc dù cô vẫn không biết cô gái trẻ tuổi nàyrốt cuộc là ai, nhưng một khi đã có chìa khóa cửa nhà có thể tự do ra vào, côđoán nhất định phải có quan hệ thân mật với Chương Minh Viễn. Là vợ chưa cướicủa anh ta sao? Hay là ong bướm nào đó ngoài vợ chưa cưới?
Khi trong đầu Bạch Lộ đang lập lòe không biết baonhiêu phỏng đoán, lại nghe Chương Minh Viễn gọi cô gái trẻ tuổi kia một tiếngchị. Giọng nói của anh ta cũng rất bất ngờ: “Sao chị lại tới đây, không phảinói hôm nay phải đi Thâm Quyết họp à?”
“Bộ dạng em thế này chị còn lòng dạ nào đi Thâm Quyến,bảo trợ lý đi rồi.”
Chị anh ta không thèm thay dép, giày cao gót cứ thếgiẫm lạch cạch tiến vào. Chị ta đi thẳng đến bàn ăn ngồi xuống, ánh mắt đảo quahai món mặn một món canh trên bàn, lại nhìn đến Bạch Lộ, mang theo vẻ mặt ngẫmđánh giá: “Minh Viễn, vị tiểu thư này là ai?”
Chương Minh Viễn giới thiệu hết sức ngắn gọn: “Cô ấylà Bạch Lộ.” Ngừng một chút, lại giới thiệu với Bạch Lộ: “Chị tôi, Chương MinhDao.”
Để tránh hiểu lầm, Bạch Lộ không thể không tự giớithiệu bản thân một chút: “Xin chào chị Chương, tôi là Bạch Lộ, thư ký văn phòngtổng giám đốc của Thiên Đô Quốc Tế, tổng giám đốc Vương bảo tôi thay mặt côngty đến thăm cố vấn Chương.”
Chương Minh Dao không nói gì nữa, chỉ nhìn liếc qua emtrai mình với vẻ suy nghĩ. Chương Minh Viễn tỏ vẻ tỉnh bơ thản nhiên: “Chị, chịcũng chưa ăn cơm hả? Ngồi xuống ăn chung đi. Bạch Lộ, nhân tiện xới thêm mộtbát cơm cho chị giùm tôi.”
Bạch Lộ xới hai bát cơm riêng biệt đặt trước mặt haingười, sau đó mở miệng xin phép ra về. Chương Minh Viễn nhìn cô một cái rồinói: “Như vậy sao được, thức ăn mình làm cô còn chưa được nếm qua miếng nào,không thể chỉ cho hai người chúng tôi ăn được, cô cũng ngồi xuống cùng ăn đi.”
Bạch Lộ vốn dĩ không muốn ở lại đây ăn cơm, bây giờChương Minh Dao tới lại càng không muốn. Nhất quyết từ chối khéo: “Thực sựkhông cần đâu, tôi còn có chút việc. Anh chị thong thả ăn, tôi đi trước đây.”
Khi Dương Quang gọi điện tới, Bạch Lộ vừa về đến nhà.
“Cả chiều nay anh đều ở trong phòng họp, bây giờ mớiđược ra ngoài, thế nào, tìm được nhẫn chưa?”
Cô thở dài rồi mới nói: “Không tìm ra nhẫn, em tìmkhắp nơi đều không thấy. Cũng không biết rốt cuộc là nó bị rơi mất ở chỗ nàonữa.”
Anh an ủi cô: “Không sao, mất rồi thì anh mua cho emmột cái mới. Đừng khó chịu nữa.”
Cô vẫn không vui lên nổi: “Nhưng cái này có ý nghĩakhác.”
“Chỉ cần là của anh tặng thì đều như nhau hết. Khôngtìm được đồ đã mất, vì nó mà khó chịu thì chẳng đáng. Nghe lời anh, đừng rầu rĩnữa.”
Cuối cùng cô cũng bị anh dỗ mà nhoẻn miệng cười:“Được, nghe lời anh.”
Dương Quang nhận lời đi mua nhẫn cho Bạch Lộ, ngày hômsau liền có nhân viên công ty vàng bạc đá quý tươi cười sáng láng đến văn phòngtìm Bạch Lộ, giao cho cô một chiếc nhẫn bạch kim đính kim cương vô cùng xinhđẹp. Vừa mở hộp gấm màu đỏ ra, trước mắt liền rực rỡ, kim cương khảm trên vòngnhẫn màu trắng bạc mặc dù chỉ là một hạt nhỏ xíu, nhưng ánh sáng bảy sắc chiếtxạ nên lại khiến người ta lóa mắt. Tuy không có nhãn giá nhưng vẫn có thể hìnhdung giá của nó không hề rẻ.
An Kỳ của phòng tài vụ đúng lúc chạy sang đưa bảngbiểu báo cáo, vừa trông thấy đã trợn tròn mắt: “Chiếc nhẫn này ít nhất cũng vàichục ngàn tệ, Bạch Lộ, có phải bạn trai cầu hôn với cô không?”
Bạch Lộ thoạt đầu cũng tưởng rằng đây là niềm vui bấtngờ mà Dương Quang kỳ công sắp đặt, thế nhưng nghe xong mức giá mà An Kỳ ướclượng, liền cảm thấy không có khả năng cho lắm. Bởi vì chiếc nhẫn này quá sứcđắt tiền, mặc dù Dương Quang không phải không xoay được vài chục ngàn tệ, nhưngvung tay tiêu tiền như nước kiểu này không phải là phong cách của anh.
“Xin hỏi ai bảo các anh gởi đến đây? Liệu có nhầm lẫngì chăng?”
Nhân viên cửa hàng vàng bạc đá quý nghe vậy liền cẩnthận tra lại biên lai giao hàng, gật đầu khẳng định: “Không nhầm đâu ạ, đơn đặthàng dưới tên của Chương Minh Viễn tiên sinh, yêu cầu gởi đến cô Bạch của côngty Thiên Đô Quốc tế. Công ty các vị không có cô Bạch nào khác đúng không ạ?”
Bạch Lộ ngạc nhiên, đột nhiên nhớ ra lúc làm cá trongnhà bếp của Chương Minh Viễn, anh ta ngồi trong phòng khách vừa xem đá bóng vừathờ ơ nói sẽ đền cho cô một chiếc nhẫn. Khi đó cô những tưởng anh ta chỉ thuậnmiệng nói chơi, ai ngờ đâu hôm nay liền có nhân viên cửa hàng vàng bạc đá quýđến giao nhẫn cho cô.
An Kỳ đứng một bên nghe thấy thế cũng vô cùng ngạc nhiên,miệng lập tức mở rộng, đôi mắt nhìn Bạch Lộ đánh giá từ đầu đến chân một lượtgiống như không quen biết. Cô nhận ra ánh mắt kỳ lạ của cô ta, đang chờ giảithích, cô ta lại cười khan nói: “Bạch Lộ cô còn nhiều việc, tôi ra ngoài trướcđây.”
Sau khi An Kỳ đi, Bạch Lộ thử thương lượng với nhânviên giao hàng, muốn bảo anh ta mang nhẫn về. Cô làm sao có thể đòi Chương MinhViễn đền nhẫn cho mình, còn là chuyện không liên quan đến anh ta, tại cô bấtcẩn mà thôi. Thế nhưng nhân viên giao hàng nho nhã lễ độ nói: “Cô Bạch, tôi chỉphụ trách giao hàng theo đơn đặt hàng. Chiếc nhẫn này do Chương tiên sinh muacũng đã được thanh toán, tôi cũng giao hàng đúng hẹn, nếu cô không muốn nhậnphần quà này vui lòng trực tiếp trả lại cho ngài ấy.”
Bạch Lộ không còn cách nào khác, đành phải ký tên tạmthời thu nhận chiếc nhẫn. Sau đó gọi điện cho Chương Minh Viễn, không ngờ nhậnđiện lại là Chương Minh Dao, giọng nói rất khách khí: “Bây giờ Minh Viễn khôngtiện nghe điện thoại, cô có chuyện gì không?”
Dĩ nhiên cô không thể nói chuyện chiếc nhẫn với ChươngMinh Dao nên chỉ có thể nói qua loa: “Không có chuyện gì ạ, chỉ muốn hỏi xemsức khỏe cố vấn Chương đã tốt lên chưa.”
“Nó khỏe nhiều rồi, nếu cô không có chuyện gì tôi cúpmáy trước nhé.”
“Vâng, không làm phiền chị nữa ạ.”
Vào giờ ăn trưa, Bạch Lộ không có lòng dạ nào ra ngoàiđi ăn, bèn gọi bừa một phần ăn bên ngoài rồi ngồi trong văn phòng giải quyếtcho qua bữa. Cô không biết rằng, chuyện Chương Minh Viễn tặng cô một chiếc nhẫnkim cương đắt tiền đã lan truyền khắp công ty như gió qua ngọn cây.
Giờ cơm trưa vốn luôn là thời gian tám chuyện, dườngnhư đồng nghiệp toàn công ty đều vừa ăn vừa bàn luận sôi nổi chuyện chiếc nhẫn.Cơ hồ nhận định một trăm phần trăm rằng Bạch Lộ thừa dịp hôm qua đến nhà thămhỏi, lợi dụng thời cơ bám lấy chàng Chương Minh Viễn có quyền có thế kia.
Cũng có người mạnh dạn giả thuyết: “Biết đâu tối quacô ta đã leo lên giường Chương Minh Viễn, cho nên hôm nay mới có nhẫn kim cươngcho vô túi. Một đêm xuân bây giờ đáng giá ngàn vàng nha.”
4.
Chiếc nhẫn kim cương Bạch Lộ nhận lấy kia vẫn không cócơ hội trả lại cho Chương Minh Viễn.
Hôm đó cô gọi điện cho anh ta thì chị anh ta bắt máy,giọng điệu khách khí mà lãnh đạm khiến người ta cảm thấy xa cách vạn dặm. Côkhông dám mạo muội gọi lại nữa, buổi chiều tan làm liền thử gửi đi một tinnhắn: Cố vấn Chương, xin hỏi anh có nhà không? Tôi muốn đem nhẫn trả lại choanh. Đồ do tôi không cẩn thận làm mất nên không có lý do gì bắt anh bồi thườngcả.
Tin nhắn gửi đi xong cứ như đá ném xuống biển, mãi đếnbuổi tối sắp đi ngủ mới nhận được tin trả lời của anh ta: Tôi không có ở BắcKinh, có chuyện gì chờ tôi về rồi nói sau.
Chương Minh Viễn không ở Bắc Kinh, Bạch Lộ có chútkinh ngạc, mới hôm qua còn ở đây mà. Tất nhiên những người thuộc giai cấp đặcquyền như họ hôm nay Bắc Kinh ngày mai Tokyo ngày kia Paris là chuyện hết sứcbình thường, qua tỉnh này thành nọ thậm chí xuất ngoại đều thuận tiện cứ nhưdân thường đi thăm bà con. Có điều anh ta vừa bị tai nạn xe, bước đi còn khậpkhà khập khiễng, tại sao đột nhiên lại rời Bắc Kinh?
Thắc mắc này hôm sau đi làm Bạch Lộ mới được giải đáptừ miệng Vương Hải Đằng, ông nội đã về hưu đang dưỡng bệnh tại Hải Nam củaChương Minh Viễn đột ngột lên cơn nhồi máu cơ tim, cả nhà họ nhận được tin liềntức tốc phân công nhau chạy đến Hải Nam nhanh nhất có thể.
Nếu Chương Minh Viễn đã không ở Bắc Kinh, Bạch Lộ chỉcó thể tạm thời bảo quản chiếc nhẫn kia. Chuyện này cô không kể với DươngQuang, sợ nảy sinh hiểu lầm không cần thiết. Dù sao chờ anh ta về Bắc Kinh côsẽ lập tức đem nhẫn trả về nguyên chủ.
Đến kỳ nghỉ mồng Một tháng Năm, Dương Quang và Bạch Lộbàn nhau nhân dịp nghỉ lễ đi Thiên Tân chơi vài ngày. Thế nhưng kế hoạch dulịch tận hưởng thế giới hai người vốn đã được sắp xếp đâu vào đấy lại bị ThượngVân phá hỏng, bà cũng bảo muốn tới Thiên Tân tham quan mua sắm, còn dẫn theo cảNinh Manh.
Có thể hình dung, chuyến du lịch Thiên Tân này đối vớiBạch Lộ chẳng vui vẻ gì. Từ đầu chí cuối cô đều có cảm giác bản thân là một kẻdư thừa. Dương Quang, Ninh Manh và Thượng Vân vui vẻ hòa thuận bên nhau, còn côdẫu có cố gắng thế nào cũng không hòa nhập được. Tựa như có một bức tường vôhình trong không khí, ngăn cách giữa cô và bọn họ.
Buổi tối trọ ở khách sạn, hai phòng loại thường, mẹcon Dương Quang không ngại ở chung một phòng, Bạch Lộ và Ninh Manh một phòng.Khi ở riêng hai người với nhau, Ninh Manh tỏ một thái độ thẳng thắn theo kiểuđến phút chót mới bộc lộ ra: “Em thích Dương Quang, nhất định chị đã nhận ra từlâu,”
Tuy Bạch Lộ sớm đã nhận thấy rõ mười mươi, nhưng NinhManh trực tiếp nói thẳng ra thế này, cô vẫn hơi giật mình, nhất thời không biếtphải nói tiếp thế nào cho tốt.
Ninh Manh cũng không cần cô đáp, cứ thế thao thao tiếplời: “Từ khi còn nhỏ xíu em đã thích anh Dương Quang. Hồi nhỏ em thực sự hyvọng anh ấy là anh ruột mình, như thế cả ngày lẫn đêm em đều có thể bám theoanh ấy như cái đuôi nhỏ. Lớn lên rồi, em lại mừng vì ảnh không phải anh ruộtem, như vậy em mới có cơ hội phát triển quan hệ với anh ấy sâu thêm một bậc. Emnhỏ hơn anh ấy năm tuổi, trong đời có một vài bước chân em không tài nào đuổikịp ảnh. Khi anh ấy học đại học em mới mười bốn, ảnh ở đại học quen bạn gái làchị, em biết được đã khóc một trận hoành tráng. Nhưng sau khi khóc xong em tựnhủ, cho dù anh ấy đã có bạn gái, nhưng không có nghĩa em không còn cơ hội nữa.Vì thế, em vẫn muốn cố gắng tranh thủ. Bây giờ em đã trưởng thành, em muốn cạnhtranh công bằng với chị.”
Bạch Lộ nghe mà ngơ ngẩn, Ninh Manh muốn cạnh tranhcông bằng với cô, nhưng có công bằng nổi không? Rõ ràng cô ta có Thượng Vânngấm ngầm giúp đỡ, nếu không lần đi Thiên Tân này làm sao từ thế giới hai ngườilại biến thành bốn người cùng đi.
Ninh Manh cũng thừa nhận: “Đúng, dì Thượng có giúp em,vì lâu nay dì ấy vẫn luôn rất thích em, thương em. Thực ra khi em và DươngQuang còn nhỏ hai bà mẹ đã nói đùa tương lai sẽ kết thông gia với nhau. Nếu nhưkhông có sự xuất hiện của chị…”
Cô ta không nói thêm nữa, nhưng ý tại ngôn ngoại vôcùng rõ ràng, Bạch Lộ nghiễm nhiên là một kẻ chen ngang lẫn phá đám.
“Thực ra chị không xứng với Dương Quang, dì Thượng vàchú Dương đều nghĩ như thế. Chị là người tỉnh lẻ, không có hộ khẩu Bắc Kinh,gia cảnh lại không tốt, ba mẹ cũng không còn. Dì Thượng nói đại đa số trẻ mồcôi có tâm lý không bình thường, chỉ sợ chị cũng có không ít vấn đề tâm lý, cóđiều tạm thời chưa bộc phát ra mà thôi.”
Tay Bạch Lộ khẽ run rẩy, thực ra cô có thể đoán đượcđại khái vài lý do Thượng Vân không thích mình, tỉ như gia cảnh không tốt lắm,xuất thân không được cao. Với đôi giáo sư tự cho mình là phần tử trí thức caocấp, kỳ thực bản chất bên trong chẳng khác biệt mấy so với hai người thím làdân thường quê mùa của cô. Chằng qua là biết nhiều hơn vài chữ, khoác thêm mộttấm áo giáo sư cao quý.
Có những giây phút, Bạch Lộ thực sự muốn phẩy tay bỏđi, không muốn chịu bực bội thêm nữa. Nhưng suy nghĩ lại, nhớ tới Dương Quangtrái tim cô liền mềm nhũn. Mặc cho mẹ anh tức giận hay ghét bỏ ra sao, tình cảmanh dành cho cô là nồng nhiệt thực sự. Cô không thể cũng không muốn rời xa anh.
Ban đêm, Thượng Vân và Dương Quang có lẽ cũng nóichuyện gì đó. Sáng sớm hôm sau, tinh thần Dương Quang rõ ràng có phần mất tậptrung, hốc mắt hơi sẫm lại, có thể nhận thấy đêm qua ngủ không được ngon giấc.Bạch Lộ cũng mang theo hai vành mắt đen thui. Hai người nhìn nhau một cái, ánhmắt đều có vẻ nặng nề phức tạp.
Phần tiếp theo của chuyến du lịch không còn như cũ,chỉ đi đứng qua loa theo kiểu cỡi ngựa xem hoa. Sau khi lái xe về đến Bắc Kinh,Dương Quang đưa Ninh Manh về nhà trước, rồi đưa mẹ anh về nhà, cuối cùng là đưaBạch Lộ. Trước khi Thượng Vân xuống xe còn dặn anh: Về nhà sớm nhé.
Bạch Lộ chờ Dương Quang nói chuyện với mình, cô nghĩanh nhất định có chuyện muốn nói với cô. Quả nhiên, bóng dáng Thượng Vân vừa đikhuất, Dương Quang liền quay đầu nhìn cô: “Bạch Lộ, bọn mình kết hôn đi.”
Một câu nói như sét đánh khiến cô sững sờ mất hồi lâu:“Hả!?”
Anh lặp lại lần nữa, mang theo thái độ gọn gàng dứtkhoát kiểu dao sắc chặt đay rối: “Bọn mình kết hôn đi. Ngày mai đi lĩnh giấyđăng ký, đem gạo nấu thành cơm để mẹ anh không nói gì được nữa.”
“Mẹ anh nói gì với anh?”
“Anh không muốn nhắc lại, em luôn nói mẹ anh khôngthích em mà anh vẫn không nhận ra, bây giờ mới biết là em đúng. Mẹ… mẹ đúng làkhông thích em, nhưng mà anh thích em, yêu ai cưới ai làm vợ là chuyện của anh,anh thích là đủ rồi. Vì thế, mình kết hôn đi Bạch Lộ. Anh biết cầu hôn thế nàyhơi bị đơn giản, không hoa tươi, không nhẫn kim cương, sau này sẽ bổ sung choem. Em đồng ý lấy anh không?”
Khóe môi Bạch Lộ chợt cong lên, cong đến độ hiện lênhai lúm đồng tiền nho nhỏ, nhưng trong mắt lại rơi xuống hai giọt lệ thật to.Lời cầu hôn của Dương Quang, mặc dù không có hoa hồng, cũng chẳng có nhẫn kimcương, nhưng cô gật đầu trong nụ cười pha lẫn nước mắt: “Tất nhiên, em đồng ý.”
Ban đầu những tưởng đi chơi Thiên Tân sẽ vui lắm, quátrình sau đó lại cực kỳ buồn chán, cuối cùng tình hình xoay chuyển, lời cầu hôncủa Dương Quang như rượu mạnh trực tiếp kích thích trái tim Bạch Lộ, khiến toànthân cô đều đắm chìm trong vui sướng lẫn ngọt ngào.
Có điều tâm trạng vui vẻ này chỉ kéo dài đến khi côbước đến cửa phòng trọ nhỏ của mình. Bởi vì khi cô lấy chía khóa ra chuẩn bị mởcửa, bất ngờ phát hiện khóa cửa đã bị cạy phá, kinh ngạc đẩy cửa nhìn vào,trong phòng là một mảnh hỗn loạn, rõ ràng có kẻ trộm đã đột nhập vào phòngkhoắng sạch đồ.
Báo chí thường xuyên nói, nghỉ lễ thường là thời giantốt nhất để trộm vào nhà ăn cắp đồ. Bạch Lộ không thể nào ngờ, chính mình cũngsẽ khinh suất trúng phải chiêu này. Đứng ngoài cửa nhìn cả căn phòng loạn thấtbất tao mà kinh sợ đến trợn mắt cứng họng. Rốt cuộc là đàn ông vẫn trấn tĩnhhơn, Dương Quang đưa cô lên lầu vừa nhìn thấy tình cảnh này lập tức lấy di độnggọi 110 báo cảnh sát.
Sau khi cảnh sát chạy tới, chỉ xem xét qua loa rồi ghichép cho có lệ, xong bảo Bạch Lộ kê khai danh sách những thứ bị mất. Thoạt đầukhi kiểm kê qua tổn thất của mình, cô vẫn còn khá bình tĩnh, bởi cô chẳng cónhiều tiền của gì cho cam. Trong căn phòng nhỏ có kèm nhà vệ sinh này, chiếcmáy laptop được coi như là thứ đáng giá nhất của cô đã bị tên trộm tiện taycuỗm đi mất rồi. Ngoài ra một ít tiền lẻ cùng một chiếc di động cũ cũng khôngthấy. Nhưng khi đang viết viết cô sực nhớ ra một chuyện, đột ngột cả kinh,quăng giấy bút qua một bên vội nhào về phía ngăn kéo tủ đầu giường lục lọi.Thực ra cũng chẳng cần lục làm gì, ngăn kéo đó khi cô vừa bước vào phòng thì nóđã trong tình trạng bị kéo ra một nửa. Toàn bộ nội dung trong ngăn kéo đều bịphơi bày ra ngoài, ngoại trừ một vài thứ đồ chơi linh tinh ra, không hề nhìnthấy chiếc hộp gấm đỏ từng chứa chiếc kim cương kia nữa.
Dương Quang chú ý thấy thần sắc hoảng loạn của cô,bước qua hỏi thăm: “Sao thế, mất cái gì quý giá à?”
Bạch Lộ muốn nói lại thôi, rốt cuộc chỉ có thể giấu đinỗi khổ khó nói mà lắc đầu: “Không… không có gì.”
Cảnh sát đến làm nhiệm vụ đều đã ra về, nói hễ có tintức gì sẽ lập tức liên hệ với người bị mất cắp. Nhưng Bạch Lộ hiểu khả năng đóthật xa vời, số vụ án đột nhập ăn cắp nhỏ kiểu này không phá ra còn lớn hơnnhiều số vụ được phá. Nếu như không có chiếc nhẫn kim cương đó, kẻ trộm xoáyđược cái gì cũng đã xoáy rồi, chiếc laptop cùng một ít tiền của nhỏ lẻ kia côđều có thể cho qua. Thế nhưng chiếc nhẫn đó nhất định cũng đã bị trộm mất, côlấy gì trả cho Chương Minh Viễn đây?
Thở dài một hơi, Bạch Lộ mệt mỏi đưa hay tay lên ômmặt không biết phải làm sao, trong lòng hoàn toàn mờ mịt.
Dương Quang không rõ nội tình, ôm lấy bả vai cô an ủinói: “Không sao đâu, tiền tài là vật ngoài thân, mất thì cũng mất rồi. May làem không ở nhà, nếu không nửa đêm trộn lẻn vào nhất định dọa chết em. Mà kể ra,con gái ở một mình thật sự rất không an toàn, ngày mai bọn mình đi đăng ký xongliền đi tìm nhà thuê, chuyển đến sống cùng nhau.”
Trong vòng một ngày gặp phải quá nhiều chuyện, có buồncó vui vừa có kinh có sợ, Bạch Lộ sức cùng lực kiệt tựa lên đầu vai DươngQuang, không muốn nói câu nào, không muốn nghĩ gì nữa. Cũng còn may, bên cạnhcô vẫn còn có người đàn ông này, có thể cho cô dựa vào.
5.
Đã bàn bạc xong xuôi hôm sau sẽ đi đăng ký kết hônnhưng sự tình lại tiến triển không mấy thuận lợi. Dương Quang không tìm thấy sổhộ khẩu trong nhà, lại không thể trực tiếp hỏi mẹ anh, lục lọi cả buổi cũngkhông ra đành hậm hực gọi điện cho Bạch Lộ: “Hôm nay e là không được rồi, khôngtìm thấy sổ hộ khẩu.”
Bạch Lộ hơi hơi thất vọng, nhưng miệng vẫn nói khôngsao: “Anh đừng sốt ruột, tạm thời cũng không vội mà.”
Nhưng Dương Quang vẫn rất sốt sắng, anh là loại ngườiđã định là phải làm liền. Anh ở trong nhà tìm đông tìm tây, tìm cả nửa ngày vẫnkhông ra sổ hộ khẩu, liền đi thăm dò từ miệng ba. Bấy giờ mới biết mẹ lần trướcđem sổ hộ khẩu đến phòng photocopy của trường photo xong vẫn còn để trong vănphòng chưa mang về. Anh không thể đến văn phòng mẹ cạy khóa lấy đồ, bèn lấy cớcông ty yêu cầu nhân viên bổ sung bản photo hộ khẩu nộp cho phòng nhân sự đểgạt lấy sổ hộ khẩu từ tay mẹ.
Mang theo sổ hộ khẩu cùng chứng minh thư, Dương Quanghồ hởi phấn khích gọi điện tìm Bạch Lộ: “Ngày mai em xin phép nghỉ một ngày,mình đi đăng ký kết hôn.”
Nhận được cú điện thoại này của anh, Bạch Lộ cả ngàyđi làm đều không nhịn được mà mặt mày tươi rói. Hoắc Mân không kiềm được bènhỏi: “Bạch Lộ, tâm trạng em hôm nay có vẻ tốt lắm hả, có chuyện gì vui vậy?”
Thứ nhất, Bạch Lộ hạnh phúc ngập tràn cũng muốn chiasẻ với người khác, thứ hai là cô cũng đang muốn tìm Hoắc Mân xin nghỉ phép liềnthổ lộ với vẻ vui sướng pha lẫn thẹn thùng: “Chị Hoắc, em và bạn trai dự địnhkết hôn. Ngày mai em muốn xin nghỉ một ngày, đi đăng ký kết hôn với anh ấy.”
Hoắc Mân ngây người, sau đó vội vàng điều chỉnh tháiđộ, tươi cười chúc mừng: “Thật à, chị chúc mừng em, đã định khi nào mời mọingười uống rượu mừng chưa?”
Nhắc đến rượu mừng, Bạch Lộ có phần ấp úng: “Cái này…tụi em không định tổ chức tiệc mừng, chỉ đơn giản đi làm giấy chứng nhận làđược ạ.”
“Ồ, việc lớn trong đời chỉ có một lần mà làm đơn giảnvậy sao? Chị nhớ em bảo điều kiện gia đình bạn trai em không tồi, ba mẹ đều làgiáo sư đại học, lại chỉ có một đứa con là cậu ấy. Tại sao lại không tổ chức lễcưới chứ?”
Bạch Lộ suy cho cùng vẫn còn trẻ, trong mắt xoẹt quamột tia ảm đạm, giọng nói cũng thấp xuống vài phần: “Bạn trai em nói tụi em cứđi đăng ký trước đã, những chuyện khác tính sau.”
Hoắc Mân quan sát nét mặt, không nói gì thêm nữa, gậtđầu phê chuẩn yêu cầu xin nghỉ ngày mai của Bạch Lộ. Xoay người rời khỏi vănphòng, chị ta lập tức lấy di động gọi vào số của Vương Hải Đằng: “Alô, tổnggiám đốc Vương…”
Vui sướng và phấn khích vì sắp kết hôn khiến Bạch Lộgần như thức trắng đêm. Khi bình minh ló rạng, cô và mặt trời cùng nhau thứcdậy, soi gương trang điểm thay quần áo. Từ trong tủ quần áo lấy ra một vài bộ yphục ít ỏi thử qua thử lại, hòng phối hợp sao cho đạt hiệu quả đẹp nhất mới mẻnhất. Hôm nay cô làm cô dâu mới, vì thế cô muốn xuất hiện trước mặt Dương Quangtrong bộ dạng xinh đẹp nhất.
Trước đó đã hẹn Dương Quang chín giờ đến đón, cô xuốnglầu sớm mười phút. Đứng chờ dưới một cây ngô đồng, những bông hoa cánh trắngpha đỏ tía rơi rụng trong cơn mưa gió đêm qua, chờ đợi cùng cô trong yên lặng.Đến chín giờ, hơn chín giờ, thời gian trôi qua từng phút từng giây, đã quá giờhẹn mười lăm phút mà Dương Quang vẫn chưa xuất hiện. Cô đột nhiên có chút bồnchồn, rối ren trong dạ, cứ bất an lo sợ vô cớ.
Lấy di động ra bấm số 2, đây là số gọi nhanh cô thiếtđặt cho Dương Quang. Di động reo rất lâu mới có người bắt máy, không nghe thấytiếng Dương Quang mà thay vào đó là âm thanh bên ngoài huyên náo ồn ã, chói tainhất là tiếng còi xe cứu thương sắc bén. Cô bỗng nhiên hoảng sợ: “Alô, DươngQuang, xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại có tiếng xe cứu thương?”
Dương Quang thở dài một tiếng nặng nề buồn bã rồi mớitrả lời: “Bạch Lộ, mẹ anh bị thương rồi, bây giờ đang đưa vào bệnh viện.”
Cô sợ hãi biến sắc: “Cái gì, làm sao dì lại bịthương?”
Chắc là Dương Quang không tiện nói chuyện nên néngiọng xuống thật thấp: “Vậy đã nhé, lát nữa anh gọi lại cho em.”
Điện thoại liền bị cúp một cách vội vã. Bạch Lộ nắmchặt di động, trong lòng không khống chế được mà chùng xuống, chùng xuống, nhưthể rơi vào một hang động đen ngòm.
Suốt một ngày, Bạch Lộ hồn vía lên mây chờ điện thoạicủa Dương Quang. Nhưng anh vẫn chưa gọi lại. Cô cũng không thể gọi đi, mơ hồcảm thấy việc Thượng Vân bị thương có khả năng không khỏi liên quan đến việc họtự ý quyết định kết hôn. Nếu quả thực là vậy, bây giờ cô gọi điện sang chỉ làmDương Quang thêm khó xử.
Đến gần năm giờ chiều, cuối cùng Dương Quang cũng gọiđiện. Giọng nói đầy mỏi mệt, kể lại tường tận cho Bạch Lộ nghe sự việc xảy ratại nhà anh sáng nay.
“Không biết làm sao mẹ anh biết được anh muốn lấy sổhộ khẩu không phải vì phòng nhân sự của công ty yêu cầu nộp bản photo để lưutrữ, mà là lén bà đi đăng ký kết hôn với em. Sáng sớm mẹ đứng chặn trước cửangăn không cho anh ra khỏi nhà, khăng khăng đòi anh trả lại hộ khẩu cho bà rồimới được đi. Anh thừa dịp mẹ không chú ý định xông ra từ một bên, nào ngờ mẹtúm ngay được tay áo anh không buông, cả người anh đều hướng ra phía ngoài,liền khiến bà lảo đảo ngã sấp xuống. Khi mẹ ngã thì vai đập xuống đất trước,chỉ nghe một tiếng bịch, bà lập tức ôm lấy vai kêu đau. Anh và ba đều hoảng,vội vàng điện 120 gọi xe cấp cứu đưa mẹ đi bệnh viện. Ban đầu cứ tưởng bị trậtkhớp vai, nhưng chụp phim mới thấy là bị gãy xương đòn, còn phải mổ để đưa vềvị trí cũ. Hôm nay đã làm xong mọi kiểm tra trước khi mổ, sắp xếp chín giờ sángngày mốt đưa vào phòng phẫu thuật.”
Dương Quang nói xong một tràng dài trong điện thoại,rầu rĩ thở dài: “Thật không nghĩ đến sẽ thành ra thế này. Sức khỏe mẹ anh xưanay vẫn rất tốt, hầu như chưa từng bị bệnh, không ngờ lần này chỉ vì anh mà đếnnỗi phải vào viện mổ. Anh thực sự… thực sự cảm thấy có lỗi với mẹ.”
Bạch Lộ cũng đoán được rất có thể vì duyên cớ này màgây nên chuyện, nhưng không ngờ đến là Dương Quang bất cẩn khiến mẹ anh bịthương nhập viện, còn phải làm phẫu thuật. Bây giờ cảm giác áy náy cùng tội lỗinhất định đang giày vò anh từ sâu bên trong, bởi vì giọng nói của anh nghe nặngnề pha lẫn kiệt sức đến thế.
Mà cô, cũng không biết phải khuyên giải anh như thếnào mới tốt. Tuy rằng đây là việc ngoài ý muốn, nhưng suy cho chùng chuyệnngoài ý muốn này cũng vì sự khăng khăng cố chấp của anh mà ra. Sự cố do việcngoài ý muốn dẫn đến này, cô cũng xem như đồng phạm, còn có thể nói gì đây? Cónói gì đi nữa, rốt cuộc là giải thoát cho anh hay giải thoát cho chính mình?
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô mở miệng một cách khókhăn: “Dương Quang, chuyện này là do mình suy nghĩ không chu đáo, kết quả khiếnmẹ anh phải chịu đau khổ lớn như vậy. Anh tìm cách xin lỗi mẹ cho tốt nhé, ngàymai em cũng đến bệnh viện nói lời xin lỗi với bà.”
“Anh biết rồi, anh cũng đã xin lỗi mẹ nhiều lần. Mẹcũng không còn giận anh nữa, nhưng mà…”
Dương Quang ngập ngừng không nói gì nữa, nhưng Bạch Lộcó thể đoán được, cô khẽ cười chua xót: “Mẹ anh không giận anh, nhưng bà nhấtđịnh vô cùng giận em. Nhất định bà cảm thấy đều tại em không ra gì, là em xúianh lừa lấy hộ khẩu tự ý đi đăng ký kết hôn với em, là hồ ly tinh em làm hỏngcon trai bà, có đúng không?”
Dương Quang tránh nặng tìm nhẹ: “Bây giờ mẹ anh đangtrong cơn thịnh nộ, không muốn gặp em đâu. Ngày mai em không cần đến bệnh viện,chờ mẹ nguôi nguôi rồi tính tiếp nhé.”
Bạch Lộ không phải không biết Thượng Vân không muốngặp mình, thế nhưng một khi họa đã giáng xuống, cô không có lý do gì chỉ vì sợăn mắng mà trốn tránh không gặp. Hơn nữa Thượng Vân giờ này bị thương nằm viện,thân phận của cô rốt cuộc vẫn là bạn gái của Dương Quang, làm sao có thể thấychuyện lớn là mẹ anh nằm viện mà không chịu lộ diện được? Mai này suy xét lại,sẽ nói con nhóc là cô xuất thân không được dạy dỗ nên không hiểu lễ nghĩa.
Dương Quang đành bất đắc dĩ: “Vậy vài ngày nữa em hẵngđến, ngày mốt mẹ anh phải vào phòng phẫu thuật, tâm trạng quá kích động sẽkhông tốt.”
“Em hiểu rồi, em cũng biết chừng mà. Đã xảy ra chuyệnmột lần, em cũng không muốn có chuyện ngoài ý muốn lần hai.”
Dương Quang càng nghĩ càng buồn bực: “Thật kỳ lạ, anhnghĩ không ra làm thế nào mẹ anh biết được anh lấy sổ hộ khẩu để đi đăng ký kếthôn với em. Anh không hề kể với người khác, em có nói cho ai biết không?”
Bạch Lộ nghĩ nghĩ: “Em chỉ có nhắc qua khi xin chịHoắc nghỉ phép, nhưng chị ấy lại không biết mẹ anh nên không có lý do gì truyềnđến tai bà.”
“Thực sự kỳ quái, vậy mẹ anh làm sao biết được chứ?Không lẽ, mẹ tình cờ gặp đồng nghiệp nào đó của anh, vô tình nhắc đến chuyệnphòng nhân sự yêu cầu nộp bản photo sổ hộ khẩu, sau đó phát hiện căn bản khôngcó chuyện này liền suy đoán anh cần hộ khẩu định làm gì đó. Cũng có thể lắm, mẹanh về mặt này rất nhạy cảm.”
Phỏng đoán của Dương Quang dường như là khả năng lớnnhất, Bạch Lộ cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, chỉ có thể thở dài. Lần tiền trảmhậu tẩu này của cô và Dương Quang không thành công, con đường tình yêu sau nàysẽ chỉ càng thêm gập ghềnh khó đi.
Ngày thứ ba sau khi Thượng Vân phẫu thuật, Bạch Lộ muamột bó hoa lớn đến thăm bà. Không ngoài dự kiến, nghênh đón cô là khuôn mặtlạnh lùng cùng lời lẽ lạnh nhạt.
Trước đây Thượng Vân đối với cô vẫn duy trì thái độkhách khí lịch sự, hiện tại ngay cả một chút khách khí lịch sự tối thiểu bàcũng không thèm. Sau khi tìm cớ bảo Dương Quang đi, bà chính thức trở mặt vớiBạch Lộ.
“Bạch Lộ, nếu cô đã đến đây, có vài lời tôi muốn nóirõ ràng với cô. Cô không phải là con dâu ưng ý trong mắt tôi, nhất là sauchuyện này, dù thế nào tôi cũng sẽ không đồng ý cho Dương Quang cưới cô về nhà.Cô có thể nói yêu đương là chuyện của hai người, chúng tôi làm cha mẹ không cóquyền quản lý. Thế nhưng hôn nhân tuyệt đối không phải là chuyện của cá nhân côvà nó. Với tư cách là mẹ của Dương Quang, tôi có quyền không thích không chấpnhận đứa con dâu như cô. Nếu cô thực lòng yêu Dương Quang, thực lòng suy nghĩcho nó thì đừng đặt nó vào tình cảnh khó xử thế này nữa. Nếu sau khi kết hônvới cô, nó vĩnh viễn phải làm một miếng nhân bánh kẹp giữa vợ và mẹ, cuộc sốngcủa nó liệu có hạnh phúc gì đáng nói không? Một mối nhân duyên tốt, không chỉcần hai người thực lòng yêu nhau, mà còn cần cả sự ủng hộ và chúc phúc của chamẹ đôi bên. Cô đồng ý với quan điểm này của tôi không?”
Bạch Lộ khó khăn nặn ra một nụ cười nhẹ: “Dì nói rấtđúng. Có điều trong một cuộc hôn nhân, quan trọng nhất vẫn là hai người thựclòng yêu thương nhau. Tình cảm của cháu và Dương Quang kỳ thực lâu nay vẫn luônrất tốt, dì là mẹ anh ấy, hẳn là cũng hy vọng ảnh được hạnh sống hạnh phúc. Nếuvậy, tại sao dì không thể thử tiếp nhận cháu? Bây giờ, là dì khiến anh ấy khóxử đấy ạ!”
“Chính vì tôi hy vọng con trai mình được hạnh phúc nêntôi mới không hy vọng cô ở bên nó. Bởi vì cô căn bản không xứng với nó. Trongmắt tôi Manh Manh tốt hơn cô cả trăm lần, nó và Dương Quang từ nhỏ đã thânnhau, nếu như không có cô xuất hiện, Dương Quang và Manh Manh sẽ là một cặptrời sinh.”
Bạch Lộ nhỏ giọng mà kiên quyết phản bác: “Dì à, cháucũng biết, đó chỉ là cách nhìn của dì. Dương Quang thích ai, muốn ở bên ai, hẳncàng phải do anh ấy lựa chọn chứ ạ?”
Thượng Vân giận dữ: “Cô nói vậy là có ý gì? Cô ngầm ámchỉ tôi can thiệp vào sự lựa chọn của con tôi đúng không? Tôi cứ can thiệp đấy,bởi vì tôi không thể nhìn nó chọn sai người đi sai đường. Bạch Lộ, bây giờ tôichính thức nói cô biết, tôi phản đối cô và con tôi qua lại với nhau. Sau này côkhông cần đến nhà chúng tôi nữa, chúng tôi không chào đón cô. Cô đi đi, tôikhông muốn gặp lại cô nữa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.