Bạn bè, đồng đội và thậm chí cả những vị huấn luyện viên xung quanh Bác Mộ Trì vẫn thường nói mấy lời cổ vũ sến súa này.
Nhưng hôm nay nghe được từ miệng Phó Vân Hành, cô lại bất giác có một loại cảm xúc không tài nào lý giải.
Có đôi chút kỳ diệu, khiến cô vô thức chìm đắm.
Một loại cảm giác giác hưng phấn lạ thường.
Chắc là do thường ngày Phó Vân Hành quá đỗi lạnh lùng, khiến trong lòng cô nảy sinh thành kiến với chính anh, tiềm di mặc hóa cho rằng anh chẳng giống kiểu đàn ông sẽ mở miệng nói mấy câu động viên linh ta linh tinh với người khác.
(*) tiềm di mặc hóa: thay đổi một cách vô tri vô giác; biến đổi ngầm
Suy nghĩ cẩn thận điều này, Bác Mộ Trì đặt lại trái tim vừa rung lên mà tự cô cũng không hề hay biết về chỗ cũ.
“Em cũng tin em có thể.”
Mỹ nữ tự luyến cất giọng.
Phó Vân Hành mỉm cười, ngắm vẻ mặt “kiêu ngạo vì tài” của cô gái, yết hầu khẽ nâng lên rồi lặng lẽ hạ xuống.
Cả hai chậm rãi rảo bước tới cửa nhà.
Khi dừng trước cổng biệt thự, Bác Mộ Trì vội lia mắt sang người bên cạnh, nhẹ dò hỏi: “Anh có việc gấp cần đến bệnh viện ạ? Có muốn sang nhà em ăn bữa sáng không?”
Ngoại trừ sáng mùng một Phó Vân Hành ghé qua Bác gia thì hầu hết thời gian kết thúc buổi chạy bộ, Bác Mộ Trì đều không nhìn thấy bóng dáng anh đâu nữa.
Phó Vân Hành rũ mắt trả lời cô: “Anh về tắm trước đã.”
Bác Mộ Trì ngược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-them-mot-chut/960762/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.