Sau khi một hồi yên lặng, cô lại tự nói thêm: “Thực ra yêu đương kiểu gì thì cũng đều là thuần túy thôi.”
Đàm Thư cười, khoác tay cô: “Không nói chuyện này nữa, đưa cậu đi ăn cơm trước đã, tớ đã đặt một nhà hàng khá ổn ở gần đây.”
“Được đấy nhỉ.” Bác Mộ Trì sảng khoái đồng ý: “Cậu mời nhé.”
Giờ là thời gian ăn trưa, nhà hàng có không ít người.
Đàm Thư tìm một chỗ ngồi ở góc để đề phòng Bác Mộ Trì bị nhận ra.
Cô ấy rót một cốc nước ấm cho Bác Mộ Trì rồi mới hỏi: “Lần này nghỉ bao lâu?”
“Khá lâu đấy.” Bác Mộ Trì uống một hớp, nhìn cô ấy: “Dù sao thì gần đây tớ không có cuộc thi gì cả.”
Chỉ cần không gặp cuộc thi gì lớn thì thời gian của cô đều khá tự do.
Đàm Thư chống cằm nhìn cô: “Vậy bao giờ cậu có thời gian rảnh để đến nhà tớ một chuyến?”
Bác Mộ Trì nghẹn lời, chần chừ nói: “Đến ăn cơm?”
Đàm Thư gật đầu: “Từ cuộc họp lần trước, sau khi cậu làm cho mọi người thay đổi cách nhìn nhận mới về Thế vận hội mùa Đông, ba tớ vẫn luôn hối thúc tớ mời cậu về nhà ăn cơm. Ông ấy muốn thảo luận về trận thi đấu.”
Bác Mộ Trì buồn cười, cười híp mắt: “Sao chú lại dễ thương như vậy chứ.”
Ngôn Thư nhún vai: “Ông ấy còn hận mình không thể trở về lúc bốn mươi tuổi đấy.”
“Bốn mươi tuổi thì không được.” Bác Mộ Trì chớp mắt: “Ba mươi lăm tuổi là được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-them-mot-chut/3354896/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.