🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Phó Vân Hành sững sờ trong nháy mắt, rũ mắt nhìn người trong ngực, không nhịn được nhéo mặt cô, "Em nghiêm túc đấy hả?"

"..."

Bác Mộ Trì nhìn anh đầy vô tội, nhỏ giọng nói thầm: "Vì em muốn tốt cho anh mà."

Mặc dù cô chưa từng tìm hiểu sâu về đề tài này, nhưng cũng biết nghẹn lâu quá cũng không tốt. Để tránh chuyện ngờ không hay ho này, cô cảm thấy ý kiến vừa rồi của mình đúng là đẹp cả đôi đường.

Nói tới đây, cô nhìn Phó Vân Hành, "Anh cảm thấy không tốt hả?"

Phó Vân Hành cho cô một ánh mắt để biểu đạt suy nghĩ của mình.

Bác Mộ Trì hậm hực "à" một tiếng, "Được rồi."

Cô cười, nâng mặt anh lên rồi kề sát vào hôn, "Vậy thì hôn thôi."

"..."

Hai người ngồi dính với nhau một lúc lâu, Phó Vân Hành nhìn cô, "Có muốn ngủ một lúc không?"

Bác Mộ Trì sửng sốt, bật cười hỏi: "Còn một tiếng nữa là em phải quay về sân huấn luyện rồi."

"Vậy bây giờ ngủ một lúc nhé?" Phó Vân Hành nói tiếp.

Bác Mộ Trì chớp mắt, "Anh tranh thủ thời gian chạy tới đây chỉ là để xem em ngủ thôi à?"

Cô không muốn ngủ, nhưng cô biết Phó Vân Hành muốn tốt cho cô.

Phó Vân Hành xoa tóc cô, giọng nói dịu dàng, "Nhìn em ngủ cũng rất tuyệt."

"..." Bác Mộ Trì cạn lời, đối diện với anh một lúc lâu, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Anh cũng ngủ nhé?"

Phó Vân Hành cười: "Ừ."

Hai người điều chỉnh xong ghế dựa trong xe, mặt đối mặt nằm xuống.

Trong xe Phó Vân Hành luôn có chăn, anh mở ra đắp lên cho Bác Mộ Trì, thuận tay còn cài đồng hồ báo thức.

"Ngủ đi."

Bác Mộ Trì nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, lại vươn tay với anh, "Em muốn nắm tay anh ngủ."

Nếu như thế, cô sẽ thấy an tâm hơn.

Phó Vân Hành đưa tay cho cô, "Thế này à?"

Bác Mộ Trì gật đầu.

Phó Vân Hành nhìn ngón tay móc vào nhau của hai người, cười khẽ như có như không, "Không thấy mỏi à?"

"Không ạ." Bác Mộ Trì mơ mơ màng màng nói thầm, "Nếu em không làm thế, chắc chắn chờ em ngủ rồi anh sẽ tiếp tục làm chuyện khác."

Cô cũng muốn Phó Vân Hành có thể nghỉ ngơi một lúc.

Nghe ra cô không tin tưởng bản thân, Phó Vân Hành cứng họng, "Không đâu."

Anh dỗ dành cô, "Yên tâm ngủ đi."

Bác Mộ Trì nhắm mắt lại đồng ý, "Vâng."

Bác Mộ Trì có thói quen ngủ trưa, trưa hôm nào cũng ngủ.

Dù cho chỉ có nửa tiếng, nếu cô ngủ thì buổi chiều sẽ có tinh thần hơn rất nhiều. Đây là lý do Phó Vân Hành thúc giục cô đi ngủ.

Thật ra ngủ trong xe không thoái mái tí nào, nhưng Phó Vân Hành biết cô sẽ không muốn về phòng ngủ vào giữa trưa thế này.

Còn anh cũng ích kỷ muốn nhìn cô nhiều thêm một chút, muốn cô ở lại bên cạnh mình lâu thêm một lúc.

Nhìn chằm chằm vào gương mặt ngủ say của Bác Mộ Trì một lúc lâu, Phó Vân Hành thấy ánh mặt trời chiếu vào qua khung cửa sổ khiến cô phải cau chặt mày trong lúc ngủ mơ.

Anh nâng bàn tay khác không bị cô nắm lấy lên, nghiêng người sang phía cô với một tư thế không được tự nhiên để chắn lại ánh sáng mặt trời trên cửa kính xe, trên đỉnh đầu cô có một cái bóng bao phủ, khiến cô ngủ thoải mái hơn một chút.

-

Hai người vội vàng gặp mặt, bên nhau được mấy tiếng.

Ngày kế, Phó Vân Hành quay về với cuộc sống đi làm bận rộn của anh, Bác Mộ Trì cũng bước vào giai đoạn khẩn trương chuẩn bị cho các cuộc thi quốc tế.

Trên các trang báo thể thao trên mạng, thường hay xuất hiện những tin tức tốt của Bác Mộ Trì, trên kênh Weibo của Thế vận hội Mùa đông quốc gia cũng xuất hiện @Weibo của cô.

Cô đang chinh chiến.

Chiến tích năm nay của cô khiến người ta phải kinh ngạc cảm thán.

Trên mạng có không ít người thảo luận, tò mò có phải cô tính thi năm nay xong rồi giải nghệ hay không, chứ sao lại mạnh đến mức này được chứ.

Không chỉ bạn bè trên mạng cảm thấy như thế, đến cả Đàm Thư cũng phải bất ngờ không thôi.

Lại một lần nhìn thấy Bác Mộ Trì cầm huy chương vàng giải thế giới được tổ chức tại Mỹ, cô ấy nhắn một tin chúc mừng cho Bác Mộ Trì.

Chúc mừng xong, cô ấy nhịn không được hỏi ra chuyện mà cư dân mạng cũng đang tò mò.

Đàm Thư: [ Cậu tính thi xong năm nay rồi giải nghệ hả? ]

Bác Mộ Trì: [ Sao lại nói thế TvT. ]

Đàm Thư: [ Bởi vì tất cả mọi người đều nói như vậy, gần đây câu mạnh mẽ quá rồi. ]

Bác Mộ Trì: [ À, chỉ là tớ muốn lấy nhiều huy chương vàng hơn thôi. ]

Đàm Thư: [ Sau đó thì sao? ]

Bác Mộ Trì: [ Sau đó nói với mọi người rằng, thật ra hẹn hò cũng không ảnh hưởng đến việc tớ lấy giải thưởng. ]

Đàm Thư cân nhắc một chút theo sự hiểu biết của mình đối với thói quen nói chuyện của Bác Mộ Trì, bắt được trọng điểm, [ Cậu muốn giới thiệu Phó Vân Hành cho mọi người à? ]

Bác Mộ Trì: [ Có thể nói là vậy. ]

Đúng là cô đang có quyết định này.

Nhưng phần hơn là cô muốn dùng sự thật để nói với mọi người rằng, mặc dù hơn nửa năm nay cô đang yêu đương, nhưng lại không ảnh hưởng đến chuyện huấn luyện tí nào, cũng không ảnh hướng đến trạng thái thi đấu của cô.

Đàm Thư đã hiểu.

Cô ấy trầm mặc một lúc lâu, rồi gửi cho cô một cái emotion hãy cố lên.

Bác Mộ Trì cười trả lời cô ấy: [ Có điều Thế vận hội Mùa đông còn chưa bắt đầu, giá trị đống huy chương vàng này cũng không cao đến thế. Cậu nhớ cầu nguyện giúp tớ đấy. ]

Đàm Thư: [ Cầu nguyện cái gì? ]

Bác Mộ Trì: [ Cầu nguyện cho tớ cũng có thể phát huy vượt xa thường ngày vào Thế vận hội Mùa đông. ]

Đàm Thư: [ Cho dù cậu không phát huy vượt xa thường ngày thì huy chương vàng cũng đã là vật trong tay cậu rồi. ]

Bác Mộ Trì: [...Cậu tin tớ mù quáng quá rồi đấy. ]

Đàm Thư: [ Không tin cậu thì tớ còn tin ai nữa đây? ]

Chị em thì phải thế chứ.

Bác Mộ Trì: [ Được rồi, tớ sẽ tiếp tục cố gắng. ]

Đàm Thư: [ Ừ ừ! Sắp tới Tết rồi, cậu có được về nhà không? ]

Bác Mộ Trì: [ Không thể về được, năm sau là tới Thế vận hội Mùa đông, năm nay phải ăn Tết trong đội rồi. ]

Đàm Thư: [ Vậy chờ cậu lấy được giải rồi sẽ đưa quà mừng năm mới cho cậu. ]

Bác Mộ Trì: [ Được. ]

Năm mới năm nay đến nhanh hơn so với tưởng tượng.

Đoàn người Bác Mộ Trì thật sự không về nhà, ở trong đội qua một cái Tết đơn giản.

Cũng may tất cả mọi người đã quen rồi, cũng không thấy tiếc nuối bao nhiêu.

Sau khi ăn bữa cơm đoàn viên cùng nhau, mọi người xúm lại cùng xem tiết mục cuối năm để thả lỏng.

Đang xem thì Bác Mộ Trì nhận được tin nhắn Phó Vân Hành gửi cho cô, nói là đến rồi.

Lúc trước Phó Vân Hành đã nói với cô, nếu cô không thể về nhà ăn Tết thì anh sẽ tới đây ở cạnh cô một lúc.

Nhìn thấy tin nhắn anh gửi, Bác Mộ Trì nhịn không được cong môi cười, cô xin phép với huấn luyện viên, sải bước nhanh hơn đi ra ngoài.

Lúc đi tới cổng căn cứ huấn luyện, Bác Mộ Trì còn nghi ngờ có phải mình hoa mắt rồi không.

Cô nhìn đám người xuất hiện trước mặt mình, có hơi kinh ngạc.

"Ngây người rồi?" Trì Lục dẫn đầu lên tiếng, "Nói đi chứ."

Chớp mắt Bác Mộ Trì đã lệ nóng doanh tròng, nhìn đoàn người trước mặt, vui tới nỗi bật khóc: "Sao mọi người đều tới đây rồi?"

Trình Vãn Chanh cười nói: "Tới ăn Tết với chị Đâu Đâu đó."

Trần Tinh Lạc gật đầu, "Nếu em không thể đi cùng tụi chị ra ngoại thành đốt pháo, vậy thì chỉ có thể để tụi chị tới đây tìm em thôi."

Những người còn lại cũng phụ họa theo.

Bác Mộ Trì chớp mắt, cố nén nước mắt vào trong, nhìn về những vị trưởng bối, "Chú Trần, sao mọi người cũng đến đây thế?"

Trần Lục Nam cười, nói với giọng dịu dàng: "Nhớ cháu." Ông cười nói, "Đã bao lâu cháu không tới nhà chú Trần thăm dì Nhan của cháu rồi?"

Bác Mộ Trì cảm động không thôi, vội vàng nói: "Chờ thi đấu xong sẽ đi ạ."

Không chỉ Trần Lục Nam và Nhan Thu Chỉ đến đây, tất cả mấy nhà khác cũng tới.

Đây là chuyện hiếm thấy, Bác Mộ Trì ở trong nước nhưng lại không thể về nhà ăn Tết một bữa. Thế là mọi người không hẹn mà cùng quyết định tới đây thăm cô, mặc dù chỉ có thể nói hai câu với cô thôi cũng tốt. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Cái Tết năm nay, là cái Tết đặc biệt nhất của Bác Mộ Trì, cũng là ấm áp nhất.

Đám người bọn họ đứng hóng gió ở cổng căn cứ huấn luyện, ngắm nhìn ngọn đèn của vạn nhà, hình ảnh này ấm áp lại tốt đẹp.

Có bọn họ ở đây, Bác Mộ Trì cũng không thấy cô đơn chút nào.

Mọi người không ở lại bao lâu, ở cạnh Bác Mộ Trì một lúc, lại nghĩ đến chuyện cô cần phải nghỉ ngơi sớm nên thăm hỏi xong thì về nhà.

Quay về phòng, cuối cùng Bác Mộ Trì cũng không nhịn nổi nước mắt đã nghẹn cả đêm, vùi đầu lên giường khóc một hồi lâu mới điều chỉnh được cảm xúc.

Cô nhịn không được lấy điện thoại ra nhắn tin cho Phó Vân Hành: "Sao anh không nói trước cho em biết."

Phó Vân Hành: "Muốn cho em một bất ngờ."

Bác Mộ Trì: "Bất ngờ đến nỗi em muốn khóc nè."

Phó Vân Hành ngồi trong xe, cong môi cười: "Không khóc à?"

Bác Mộ Trì: "Khóc xong rồi. Các anh về tới nhà chưa?"

Phó Vân Hành: "Vẫn chưa, có mệt không? Hay là chờ anh về nhà rồi gọi điện thoại cho em?"

Lúc nãy nhiều người, đôi tình nhân nhỏ cũng không có thời gian và cơ hội để dính vào nhau.

Bác Mộ Trì: "Em chờ anh về nhà rồi nói chuyện với em."

Phó Vân Hành: "Được."

Đêm nay, là một đêm thức khuya hiếm có của Bác Mộ Trì trước thềm chuẩn bị thi đấu.

Cô và Phó Vân Hành gọi một cuộc điện thoại rất lâu rất lâu, gọi đến khi kiên trì không nổi nữa ngủ quên mất, vẫn không nỡ cắt đứt cuộc gọi này.

-

Vào hôm mùng một, Phó Vân Hành đi cùng Qúy Thanh Ảnh và Phó Ngôn Trí về nhà bà nội ăn cơm, Ăn cơm xong, bà nội và mẹ nói muốn đi chùa dâng hương.

Đây là truyền thống của nhà họ Phó, mùng một đầu năm nào cũng sẽ đi chùa thắp hương bái Phật.

Phó Vân Hành không thèm nghĩ đã nhìn về phía hai người: "Mẹ ơi, con cũng đi."

Quý Thanh Ảnh sửng sốt, đang tính đồng ý thì Diệp Thanh, cũng chính là bà nội của Phó Vân Hành lại thấy kinh ngạc: "Không phải lúc trước cháu không tin những chuyện này nên chưa từng đi chùa với chúng ta à, năm nay nghĩ gì mà lại đi cùng?"

"Dạ." Phó Vân Hành nói: "Qua một khoảng thời gian nữa là tới cuộc thi của Đâu Đâu."

Diệp Thanh bừng tỉnh, cười khanh khách nói: "Vậy thì đi cùng thôi."

Bà nhìn về phía chồng và con trai còn ngồi trong phòng khách, kêu: "Vân Hành cũng đi chùa thắp hương rồi, hai lão kia có đi chung không?"

Phó Ngôn Trí: "..."

Ông nội Phó: "..."

Hai người liếc nhau, đứng dậy cùng đi.

"Hoàng thái hậu" đã lên tiếng, sao mà bọn họ có thể từ chối được.

Cả đám người đi chùa.

Lúc đi về từ chùa Quý Thanh Ảnh còn cảm thấy rất thú vị, thảo luận với Phó Ngôn Trí về đứa con trai gần đây thay đổi khá lớn của bọn họ. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

"Từ trước tới nay Vân Bảo không tin những chuyện này."

Phó Ngôn Trí cười, ánh mắt nhìn vợ mình đầy dịu dàng, nhỏ giọng nói: "Trong khoảng thời gian gần đây, không có việc gì là nó sẽ đi tìm lão Từ."

Quý Thanh Ảnh ngẩn ra, "Bác sĩ Từ ấy à?"

Phó Ngôn Trí gật đầu.

Quý Thanh Ảnh cứng họng, hạ giọng nói: "Vậy là nó tính chuyển sang khoa chỉnh hình à?"

Bác sĩ Từ trong miệng bọn họ là một vị bác sĩ vô cùng nổi danh về chuyên khoa chỉnh hình, ông ấy nghiên cứu rất nhiều về phương diện chỉnh hình này, nhưng mấy năm trước đã nghỉ hưu rồi, bình thường hiếm có ai mời được ông ấy xuống núi.

Phó Ngôn Trí là đồng nghiệp của con trai bác sĩ Từ, quan hệ giữa hai người không tệ. Lúc trước Phó Vân Hành ghi danh vào học viện Y thì bác sĩ Từ còn từng hỏi anh, có muốn học chỉnh hình với ông ấy hay không, ông ấy có thể dạy hết tất cả những gì mình biết cho anh.

Nhưng vào lúc đó, Phó Vân Hành từ chối.

Bây giờ lại thường xuyên tìm bác sĩ Từ, Quý Thanh Ảnh đoán một cái là biết ngay vì lý do gì.

Nghề nghiệp của Bác Mộ Trì, nếu không bị thương là điều may mắn nhất. Nhưng ngẫu nhiên cũng không tránh được những vết thương nhỏ như bị trẹo bị căng cơ, nghiêm trọng hơn thì không còn gì để nói.

Phó Vân Hành đang làm chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Lúc ấy anh hi vọng cả đời này Bác Mộ Trì sẽ không bị thương, nhưng lỡ như bị thương, anh có học có hiểu biết  thì cũng không đến mức bó tay không biết làm gì sau khi cô bị thương.

Anh là người nghĩ rất xa, chuyện gì cũng phải chuẩn bị trước hết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.