Cô nhìn Phó Vân Hành, bắt đầu diễn xuất: “Anh làm như em ép anh không bằng, không hôn nữa.”
Nói xong, cô xoay người định chạy.
Phó Vân Hành lập tức túm chặt cổ tay cô, không khỏi bật cười thành tiếng.
Tiếng cười của anh truyền ra từ lồng ngực, khiến vành tai người nghe nóng lên.
Bác Mộ Trì bị anh kéo vào lòng, cách lớp quần áo mỏng manh, cô có thể cảm nhận được sự rung động từ cơ thể anh. Là do anh cười mà thành.
Mới đầu Bác Mộ Trì nhẫn nhịn không “thông đồng làm bậy” với anh, nhưng nhẫn nhịn một lúc mà cô vẫn không nhịn được, cũng cười theo.
Cô cọ cọ vào vòng ôm của Phó Vân Hành, gác cằm lên vai anh, buồn cười: “Vừa rồi anh không muốn hôn em thật hay là không kịp phản ứng vậy?”
“Không kịp phản ứng.” Phó Vân Hành trả lời.
Nghe anh thành thật trả lời như vậy, Bác Mộ Trì cong môi: “Vậy được rồi, em sẽ tha thứ cho anh.”
Phó Vân Hành mỉm cười, khẽ nhíu mày: “Dễ dàng tha thứ cho anh như vậy sao?”
“…” Bác Mộ Trì hơi cứng người, lùi về phía sau một bước: “Vậy anh muốn em làm khó dễ anh thế nào đây?”
Phó Vân Hành nghĩ ngợi, cúi đầu tới gần cô, nói: “Ít nhất cũng phải phạt anh…” Anh chạm khẽ vào cánh môi cô, thấp giọng nói: “Đứng đây hôn em mười phút.”
“…”
Vừa dứt lời, anh lập tức chặn môi Bác Mộ Trì lại.
Đôi môi hai người dán vào nhau, Phó Vân Hành ngậm lấy môi dưới của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-them-mot-chut/3354878/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.