Chương trước
Chương sau
Bác Mộ Trì thuận thế mở miệng.

Đầu lưỡi Phó Vân Hành thâm nhập vào trong, nếm được vị chua còn sót lại trong miệng cô.

Bác Mộ Trì mới có kinh nghiệm hôn lần thứ hai, cô vốn tưởng mình đã chuẩn bị kỹ càng. Nào ngờ lúc bị anh m.út lấy môi lưỡi, từng chút xâm chiếm vẫn không khống chế được mà mềm nhũn chân.

May là cô dựa lưng vào bàn bếp, có thứ để chống đỡ.

Ánh đèn trên đầu có hơi chói mắt, lông mi Bác Mộ Trì khẽ run nhẹ, bất giác nhắm mắt lại.

Phó Vân Hành ngậm lấy môi dưới của cô, tiếp tục tiến sâu hơn.

Nhiệt độ dần dần tăng.

Trong phòng bếp có thể ngửi thấy mùi của kẹo ngọt, cũng có thể ngửi thấy mùi của đối phương. Vị thanh mát của linh sam và hương thơm của cây sơn chỉ hòa quyện vào nhau, khiến cho người ta chìm đắm.

Thời gian tích tắc trôi qua.

Bên ngoài hình như có tiếng mèo kêu, thế nhưng âm thanh rất nhỏ, bọn họ chẳng thể nghe rõ được.

Không biết đã qua bao lâu, vào lúc Bác Mộ Trì thật sự không đứng vững nổi, miệng tê dại đến mức dường như không còn cảm giác, Phó Vân Hành mới rời đi.

Hai người đều hít thở không thông, anh cũng không lùi lại quá xa, cụp mi xuống nhìn dáng vẻ th.ở dốc của cô, xoa xoa chóp mũi rồi đến gần, khẽ chạm lên khóe miệng cô. Để cô từ từ hồi phục sau khi "ngạt thở."

Bác Mộ Trì ngước mắt nhìn anh, cảm thấy khóe miệng có chút tê dại.

Cô li.ếm môi dưới, bắt gặp con ngươi sâu thẳm của anh, nhỏ giọng nói: “Hơi đau.”

“Cắn phải em rồi?” Phó Vân Hành nhíu mày, cẩn thận nhìn kĩ.

“Dạ không." Bác Mộ Trì nhìn bàn tay đang vươn tới của anh, ấp úng nói: “Chỉ là anh hôn hơi dùng sức một xíu."

Phó Vân Hành ngẩn ra, chợt mỉm cười: “Không thích?"

Bác Mộ Trì nghiêm túc suy nghĩ, thật ra cũng không phải là không thích. Cô còn rất thích Phó Vân Hành bá đạo như thế này.

Cô lắc đầu: “Cũng không phải là không thích ạ."

Phó Vân Hành đã hiểu.

Anh cúi đầu, chạm vào môi cô, trầm giọng nói: "Đã biết, lần sau anh sẽ tiếp tục cải thiện."

"..."

Bác Mộ Trì hơi xấu hổ, không hiểu sao anh lại coi trọng chuyện hôn như đang nghiên cứu học thuật vậy.

Nghĩ đến đây, cô bèn nói thật ý nghĩ trong lòng mình với anh.

Nghe Bác Mộ Trì nói xong, Phó Vân Hành thoáng ngạc nhiên, không khỏi thấp giọng cười một tiếng.

"Anh có sao?" Chóp mũi anh vẫn cọ vào mặt cô, thỉnh thoảng bờ môi lại chạm vào gò má, để lại xúc cảm khiến trái tim Bác Mộ Trì đập rộn lên.

Hai má có chút ngứa, Bác Mộ Trì không nhịn được mà muốn gãi: "Một chút."

Phó Vân Hành mỉm cười: “Cái này cũng sẽ sửa."

Bác Mộ Trì cứng họng, ngẩng đầu nhìn anh: "Có phải là em nói gì anh cũng sửa không?"

Phó Vân Hành nhướng mày: "Gần vậy."

Anh trịnh trọng nói: "Em không cho anh thích em, cái này không thay đổi được thì những thứ khác chắc cũng không có vấn đề gì."

Bác Mộ Trì nín cười: "Vậy thì em sẽ không đề cập đến yêu cầu vô lý này nữa.”

Cô nháy mắt với anh, cười nhe răng: “Bởi vì em cũng không làm được.”

Đối với bọn họ, việc không thích đối phương là chuyện hoàn toàn không thể làm được. Trái tim của hai người hoàn toàn không bị chủ thể điều khiển, tự có ý thức của mình, biết cách tìm một trái tim khác phù hợp để được đáp lại.

Nói xong, cả hai cùng im lặng.

Bác Mộ Trì nhìn vào mắt anh, không hiểu sao cảm thấy xấu hổ.

Cô vô thức mím môi dưới, nghe Phó Vân Hành nói: "Bây giờ em muốn ăn táo gai ngào đường không?"

Bác Mộ Trì ngây người, không khỏi hỏi thêm: “Có lựa chọn nào khác không ạ?”

"Có." Phó Vân Hành lại gần cô, tìm đến bờ môi: “Nếu em vẫn không muốn ăn, vậy thì chúng ta hôn nhau một lúc vậy."

Dứt lời, không đợi Phó Vân Hành chủ động, Bác Mộ Trì đã đưa tay ôm cổ, dán lên môi anh.

........

Lúc đi ra khỏi nhà bếp, đôi môi của Bác Mộ Trì đã đỏ bừng như màu son đào mật phổ biến trên thị trường, khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng.

Nhân lúc Phó Vân Hành không để ý, cô lén xoa xoa đôi môi tê dại của mình, bất giác mỉm cười.

Đau nhức và tê dại là thật, nhưng cô cảm giác cũng không tệ lắm.

Lúc này Bác Mộ Trì mới biết được thì ra hôn cũng giống như trượt tuyết vậy, rất dễ làm cho cô nghiện.

Phó Vân Hành thu dọn đồ đạc trong bếp xong, mang kẹo sơn tra ra cho cô.

Bác Mộ Trì nếm thử vài quả, chợt thấy sơn tra không hề chua, tràn đầy hương vị ngọt ngào.

Đang ăn thì Vân Đóa dưới chân ngẩng đầu lên nhìn cô, có chút đáng thương.

Bác Mộ Trì mỉm cười, ngồi xổm trước mặt nó mà trêu đùa: “Muốn ăn có phải không?”

Cô cắn miệng, mơ hồ nói: “Không ăn được."

Vân Đóa cất tiếng meo meo.

Bác Mộ Trì bị nó làm cho chọc cười, nhếch môi: "Hửm? Em "meo" với chị là có ý gì, tức giận rồi sao?"

Vân Đóa dời mắt ra chỗ khác, không để ý tới cô nữa.

Phó Vân Hành vừa ra khỏi phòng đã nghe thấy cuộc đối thoại trẻ con của một người một mèo. Dở khóc dở cười, đưa tay lên xoa đầu Bác Mộ Trì: "Làm việc ác vui đến vậy?"

Bác Mộ Trì liếc nhìn anh, “Nào có, em đang ăn ngay nói thật mà."

Cô cũng đâu cố ý đùa Vân Đóa.

Phó Vân Hành mỉm cười, không nói gì.

Thấy Bác Mộ Trì cùng Vân Đóa chơi đùa vui vẻ, anh trầm thấp nói: “Anh đến phòng sách chút, có việc gì thì cứ gọi anh nhé?"

Bác Mộ Trì gật đầu: “Anh có việc gì chưa xong ạ?"

Phó Vân Hành đáp: “ Giáo sư Tịch để anh phân tích hai ca bệnh."

Bác Mộ Trì đã hiểu, vẫy vẫy tay: "Đi đi, bác sĩ Tiểu Phó, không cần phải để ý đến em đâu."

"... "

Phó Vân Hành đi vào thư phòng, Bác Mộ Trì chơi với Vân Đóa một lúc, than mệt rồi nằm trên ghế sofa chơi điện thoại.

Vừa mở WeChat ra, cô đã thấy hàng chục bức ảnh do bà Trì ở nhà đăng lên.

Bác Mộ Trì bấm xem từng cái một, lưu lại rồi vào nhóm lên án Trì Lục.

Bác Mộ Trì: [ Mẹ đi chơi ở Disney mà không mang theo con đã đành, còn ở đấy hấp dẫn con nữa. ]

Bác Mộ Trì: [ Con có phải con ruột của mẹ không vậy?]

Bà Trì: [ Mẹ đây không phải là vì cho con với Vân Bảo thời gian và không gian sao, tự nhiên thành lên án rồi.]

Bác Mộ Trì: [.]

Bà Trì: [ Không còn gì để nói đúng chứ? ]

Trì Ứng đang lén lút chơi điện thoại di động trong tiết tự học buổi tối thì nhìn được đoạn đối thoại này, chấm hỏi.

Trì Ứng: [Sao phải cho chị của con và Vân Bảo có thời gian vậy ạ? ]

Bác Mộ Trì: [Đừng hỏi.]

Bà Trì: [Đừng hỏi.]

Trì Ứng: [???? Con không phải con ruột của nhà này hả? Mọi người đều xa lánh con hết vậy!!!]

Bác Duyên: [Ba cũng không biết.]

Trì Ứng: [Cả ba cũng gạt con?]

Nếu cả Bác Duyên cũng không biết, lẽ nào là ma chụp ảnh cho Trì Lục? Trì Ứng thầm nghĩ trong lòng.

.....

Cậu vừa nói lời này ra, Bác Mộ Trì và Trì Lục thực sự không biết phải đáp lại như thế nào.

Bỗng nhiên, Bác Duyên hỏi cậu: [Không phải hôm nay con đang đi học sao? Điện thoại ở đâu ra?]

Một giây sau, Bác Mộ Trì thấy tin nhắn Trì Ứng gửi đều bị thu hồi lại, người cũng không còn xuất hiện trong nhóm.

Bác Mộ Trì: [.....Chỉ số IQ của em trai con.]

Bà Trì: [Theo ba con đấy.]

Bác Duyên: [Mẹ con bảo theo ba thì theo ba.]

Từ trước đến nay ông ấy không bao giờ đấu tranh trong mấy chuyện nhỏ nhặt thế này. Lời vợ nói, thế nào cũng là đúng.

Vì thế, đối với chuyện như vậy, Trì Ứng rất xem thường ông ấy.

Ba cậu ở bên ngoài lợi hại đến thế, vì sao ở nhà lại sợ vợ chứ! Cậu nghĩ, sau này tuyệt đối không thể như vậy.

Cũng may mấy người Bác Mộ Trì không biết suy nghĩ trong lòng của cậu, nếu không thì chắc chắn bọn họ sẽ nói - cũng chưa chắc em có thể lấy một người vợ, không cần phải tính kế lâu dài như vậy. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Sau khi Trì Ứng biến mất, Bác Mộ Trì và Trì Lục trò chuyện đôi ba câu, nói mình cũng muốn đến Disney chơi, thế nhưng lại không có thời gian.

Bà Trì: [Ngày mai đến, mẹ chơi với con.]

Bác Mộ Trì: [Dạ thôi.]

Bà Trì: [Con đây là không muốn đi Disney cùng ba mẹ đấy, ngày mai Vân Bảo phải đi làm à?]

Bác Mộ Trì: [...Vâng.]

Bà Trì: [Chờ lần sau thằng bé nghỉ phép rồi đi.]

Bác Mộ Trì đồng ý.

Nhìn vào lịch sử trò chuyện giữa mình và Trì Lục, cô phát hiện bọn họ không bận tâm về việc tại sao cô lại yêu Phó Vân Hành, cô cũng không hỏi sao Trì Lục lại phát hiện ra có điều gì đó mờ ám giữa hai người.

Hai mẹ con nói chuyện phiếm một hồi, Trì Lục hỏi bây giờ cô đang ở đâu.

Bác Mộ Trì: [...Bên phòng cho thuê của Vân Bảo ạ.]

Trì Lục: [Thế tối có về nhà không?]

Bác Mộ Trì: [Tất nhiên là có ạ!]

Cô xoa xoa lỗ tai đang nóng bừng lên của mình, chính nghĩa đánh chữ: [Lát nữa con sẽ về.]

Trì Lục: [Ồ.]

Trì Lục: [Về thì cứ về, mẹ cũng không thúc giục gì con. Nhà chúng ta không kiểm soát ra vào, muốn mấy giờ về thì về.]

Bác Mộ Trì: [....]

Đề phòng bị Trì Lục trêu chọc tiếp, Bác Mộ Trì lanh trí kết thúc sớm cuộc trò chuyện.

Mới vừa rời khỏi nhóm gia đình, Bác Mộ Trì đã nhìn thấy một tin nhắn WeChat do Tiêu Minh Thành gửi đến.

Ấn mở, Tiêu Minh Thành nói đã quay về Bắc Thành, hỏi cô gần đây đã tập luyện ở đâu, có muốn ngày mai đi cùng không.

Bác Mộ Trì ngẫm nghĩ, hỏi anh: [Sao các anh về sớm như vậy?]

Tiêu Minh Thành: [Không phải tháng 8 là ra nước ngoài thi đấu sao? Về sớm chuẩn bị.]

Bác Mộ Trì: [Vâng.]

Tháng 8 cô cũng phải thi đấu.

Tiêu Minh Thành: [Tập cùng không?]

Bác Mộ Trì: [Dạ được. Đàn chị đã về chưa ạ?]

Tiêu Minh Thành: [Cô ấy có vài việc bị chậm trễ, cuối tuần mới có thể về đây tham gia tập luyện cùng chúng ta.]

Bác Mộ Trì vô cùng kinh ngạc: [Không phải chuyện lớn gì chứ ạ?]

Tiêu Minh Thành: [Hình như là người lớn trong nhà qua đời, cụ thể thế nào anh cũng không rõ lắm.]

Bác Mộ Trì đã hiểu: [Vâng, để tối em gửi cho anh địa chỉ của sân tập.]

Tiêu Minh Thành: [Được.]

Đồng đội tập luyện cùng nhau sẽ giúp phát hiện vấn đề và sửa chữa dễ dàng hơn so với việc Bác Mộ Trì đơn độc một mình.

Sau khi hẹn Tiêu Minh Thành, Bác Mộ Trì bỗng nhận ra mình quên không hỏi anh ấy, có phải Hứa Minh cũng sẽ đi không. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Chắc chắn trước đây cô sẽ không nhạy cảm như vậy, nhưng bây giờ quả thực đã khác.

Bác Mộ Trì loay hoay một lúc, hỏi Đàm Thư xem mình có nên hỏi thêm không.

Đàm Thư: [Nếu Hứa Minh đi thì cậu sẽ không đi tập à?]

Bác Mộ Trì: [? Chắc chắn là không rồi.]

Đàm Thư: [Vậy có hỏi hay không cũng không có ý nghĩa gì.]

Bác Mộ Trì suy nghĩ một chút, cảm thấy lời của Đàm Thư quả thật rất có lý.

Bất kể ngày mai Hứa Minh có đến khu trượt tuyết với họ để tập luyện hay không, cô vẫn sẽ đi trượt. Hơn nữa cho dù ngày mai Hứa Minh không tham gia cùng bọn họ, sau này cũng sẽ gia nhập. Họ là một đội tập, không ai có thể tránh khỏi việc sớm chiều ăn ở với nhau.

Vừa nghĩ như thế, Bác Mộ Trì bỗng cảm thấy không còn áp lực gì nữa.

Cô đã từ chối Hứa Minh, nếu cậu ta vẫn khăng khăng đi tiếp cũng không còn cách nào khác. Cô chỉ cần làm tốt những gì mình nên làm là được.

Tuy nhiên, ở một số phương diện, Bác Mộ Trì vẫn khá nhạy cảm, nghĩ đến mùi thuốc súng lúc Phó Vân Hành và Hứa Minh chạm mặt nhau vào lần trước, cô cảm thấy mình phải nói chuyện trước với anh.

Lúc Bác Mộ Trì gõ cửa, Phó Vân Hành đã viết được hơn nửa bài phân tích.

Anh ngước mắt nhìn cô. Bác Mộ Trì ghé vào cánh cửa, hỏi: "Bác sĩ Tiểu Phó, em vào được không?"

Phó Vân Hành liếc cô: "Em nghĩ sao?"

"..." Bác Mộ Trì không nói gì, nhấc chân tiến lại gần anh: "Vẫn chưa xong ạ?"

Phó Vân Hành đáp: “Em ở ngoài chán sao?"

"Thực ra vẫn ổn." Bác Mộ Trì suy nghĩ, “Em chỉ muốn vào xem phòng làm việc của anh thôi.”

Cô chú ý đến chiếc ghế sofa nhỏ ở một bên, chỉ chỉ nói: "Anh cứ làm việc tiếp đi, em vào đây đọc sách."

Nếu không, có vẻ như cô không tiến thêm được.

Phó Vân Hành dở khóc dở cười: “Không phải em có chuyện muốn nói với anh sao?"

"Không vội." Bác Mộ Trì đứng trước tủ sách tìm cái nào có thể xem được: “Anh làm xong bài phân tích rồi nói tiếp."

Phó Vân Hành nhìn cô quả thực không vội, cũng không miễn cưỡng nữa.

Anh liếc nhìn, cả Vân Đóa cũng theo Bác Mộ Trì vào.

Bác Mộ Trì nhìn đằng trước tủ sách, ngạc nhiên nói: “Vân Bảo, sao anh vẫn còn sách y khoa về chỉnh hình vậy?”

Cô thấy cả một bộ được đặt ngay ngắn trong tủ.

Phó Vân Hành hơi ngừng lại, trầm giọng nói: “Thỉnh thoảng anh sẽ đọc qua."

Bác Mộ Trì không nghĩ nhiều, gật đầu lẩm bẩm: “Quả nhiên, sinh viên y khoa đúng là học suốt đời."

Trong chốc lát, cô cảm thấy đồng cảm với Phó Vân Hành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.