Trong phòng bỗng yên tĩnh.
Không lâu sau, Phó Vân Hành cúi đầu xuống nhìn cô: “Anh có gì mà không thể?”
Bác Mộ Trì im lặng một lát, do dự nói: “Không có sức.”
“…”
Phó Vân Hành nâng tay nhéo nhéo mí mắt chua xót, không hỏi ý kiến của Bác Mộ Trì nữa mà trực tiếp bế cô lên.
Tay anh vừa đụng vào cô, Bác Mộ Trì lập tức nhận thua.
“Không cần không cần.” Cô hoàn hồn, vẻ mặt lúng ta lúng túng, ánh mắt mơ màng nói: “Để em tự đi.”
Nói rồi, cô nhanh chóng xuống giường từ bên kia, chui vào phòng tắm.
Phó Vân Hành nghe tiếng đóng cửa, nâng mắt, hừ cười một tiếng không rõ.
Hiệu quả cách âm của phòng khách sạn bình thường, huống hồ bọn họ còn đang cùng ở trong một phòng.
Đương nhiên Bác Mộ Trì có thể nghe thấy tiếng cười của Phó Vân Hành, cô hơi lúng túng, xoa xoa vành tai ngưa ngứa, ngẩng đầu nhìn gương trước bồn rửa mặt.
Trong gương, vành tai và khuôn mặt của cô đỏ vô cùng.
Bác Mộ Trì nhìn chằm chằm bản thân nửa phút, khom lưng vặn vòi nước, vốc một vốc nước hắt lên mặt để hạ nhiệt.
Rõ ràng vẫn là mùa xuân, sao cô lại cảm thấy nhiệt độ trong phòng khiến cô muốn bùng nổ thế này.
Lề mà lề mề trong phòng tắm một lúc lâu, Bác Mộ Trì mới đi ra ngoài.
Khi cô đi ra ngoài, Phó Vân Hành không chỉ bày biện cơm chỉnh tề mà còn bật TV trong phòng lên. Cô vừa ngẩng đầu đã thấy anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-them-mot-chut/3354859/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.