Buổi chiều, trong tiệm bánh ngọt đông nghịt người.
Hầu hết đều là những cô gái ăn mặc đẹp đẽ và một số cặp tình nhân.
Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành đi vào, thuần thục gọi những món signature của cửa tiệm.
Trước khi thanh toán, cô nghĩ ngợi rồi dò hỏi: “Nếu ăn không hết thì có thể đóng gói mang về không?”
Nhân viên cửa hàng mỉm cười đồng ý: “Đương nhiên là có thể.”
Cửa tiệm bọn họ không bán mang về, nhưng không có nghĩa là ăn không hết thì không thể đóng gói mang về.
Nghe vậy, Bác Mộ Trì tới tìm Phó Vân Hành trước, vô cùng vui vẻ.
Phó Vân Hành im lặng một lúc, uyển chuyển nói: “Mấy người Trì Ứng cũng không thích ăn đồ ngọt cho lắm.”
“Mặc kệ bọn họ.” Bác Mộ Trì tùy hứng nói: “Em mua thì bọn họ phải ăn hết, nếu không sẽ lãng phí.”
Phó Vân Hành gật gật đầu, không khuyên cô mua ít lại nữa.
Anh lo rằng nếu mình khuyên thêm vài câu, có thể Bác Mộ Trì sẽ bắt anh ăn sạch đồ cô mua.
Để tránh cho “tai nạn” này xảy ra, anh cảm thấy mấy người Trì Ứng ăn nhiều thêm một chút cũng không sao.
Bác Mộ Trì vô cùng hứng thú chọn năm, sáu loại bánh ngọt, đồ ngọt trong cửa tiệm này đều nhỏ nhắn xinh xắn, một người thích ăn đồ ngọt ăn hai loại một lúc cũng không thành vấn đề.
Chọn xong, Phó Vân Hành tự giác đi thanh toán hóa đơn.
“Vân Bảo.” Bác Mộ Trì ngăn anh lại: “Để em thanh toán.”
Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-them-mot-chut/3354849/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.