Bác Mộ Trì thường có những lúc nói ra những câu khiến người ta kinh ngạc. Phó Vân Hành cũng không chắc sẽ đuổi kịp suy nghĩ của cô.
Nhưng vào giờ phút này, khi đôi mắt sáng lấp lánh của cô nhìn vào cổ tay anh, anh lại nhớ tới cảnh ở cửa hàng vào buổi sáng, lúc những ngón tay lạnh lẽo như băng của cô nắm lấy cổ tay anh. Nhiệt độ cơ thể của hai người khác biệt rõ rệt.
Một nóng, một lạnh.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến nỗi hơi thở đan xen vào nhau.
Trên da thịt của anh có hơi thở ấm áp của cô, mà hai bên má của cô cũng có hơi thở nóng hổi của anh thổi xuống, có hơi ngứa ngáy.
Sau một lúc yên tĩnh, Phó Vân Hành mới thản nhiên nói: "Anh không lạnh."
"..." Bác Mộ Trì không ngờ anh sẽ thẳng thắn thừa nhận như thế. Cô chớp mắt, vì mới vừa tỉnh ngủ nên còn hơi mông lung. Cô gật đầu, dịu dàng nói: "Em cũng ổn."
Bên cạnh có cái lò sưởi như anh, cô không cảm thấy lạnh lắm.
Phó Vân Hành không nói tiếp với cô về chủ đề này, anh đưa chăn cho cô: "Ngủ tiếp không?"
"Mấy giờ rồi ạ?" Bác Mộ Trì dụi mắt, dụi xong mới nghĩ thầm, may mà hôm này mình không trang điểm.
Phó Vân Hành cầm điện thoại di động trên bàn lên xem, vừa đúng tám giờ.
"Không được rồi." Bác Mộ Trì chỉ: "Em đi vệ sinh xong rồi chúng ta xuất phát ngay."
Phó Vân Hành đáp lại.
Vì tới thời gian làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-them-mot-chut/3354844/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.