Thực ra hàng ngày Bác Mộ Trì cũng không có thói quen đeo trang sức.
Cô thích mua, nhưng bởi vì nghề nghiệp, số lần đeo cũng không nhiều, thỉnh thoảng ra ngoài chơi mới đeo.
Đột nhiên bị Phó Vân Hành hỏi như vậy, Bác Mộ Trì ngơ ra một lát, suy nghĩ nảy ra đầu tiên trong đầu là... Có phải cái người này đã nhận ra "chuyện xấu" mà bản thân cố ý làm lần trước không.
Nhưng nghĩ lại, cô lại cảm thấy không đến mức như thế.
Lần trước cô ra ngoài đón Trần Tinh Lạc, lý do đeo cái dây chuyền ấy là bởi vì đang thử. Bác Mộ Trì đã muốn sợi dây chuyền từ rất lâu, ở trong nước mãi vẫn chưa mua được, sau Trì Lục nhờ người đem từ nước ngoài về.
Lúc cô thu dọn hành lý bên này của Trần Tinh Lạc, cũng tiện thể nhét vào vali luôn.
Tối đó tắm rửa xong xuôi, đợi Trần Tinh Lạc thật sự quá buồn chán, Bác Mộ Trì mới có hứng thú thử sợi dây chuyền và quần áo.
Thế nên lúc ra ngoài đón chị ấy đã quên tháo xuống.
...
Đầu óc Bác Mộ Trì chuyển động nhanh chóng, vừa suy nghĩ có phải bản thân để lộ dấu vết ởchỗ nào rồi không, vừa ngước nhìn Phó Vân Hành, vẻ mặt ngơ ngác, "Hả?"
Cô giả ngu, "Dây chuyền gì ạ?"
Phó Vân Hành nhìn cô chớp mi, trong lòng như bị thứ gì quấy nhiễu.
Anh ngừng lại một chút, nâng cằm tỏ ý, "Trên cổ có phải hơi trống không?"
Bác Mộ Trì đưa tay sờ một chút, cô vừa đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-them-mot-chut/3354840/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.