Ngụy Xuyên không đi theo ngay, anh dựa vào cửa xe, nhìn xuyên qua hàng rào về phía hai người bên ngoài cổng Bắc.
Răng hơi ngứa, anh chỉ có thể nghiến chặt.
Cái tên Lý Hàn Tân này, không biết đang giở trò quỷ gì.
Mạnh Đường khoanh tay trước ngực, rõ ràng là tư thế phòng bị.
Nơi cô và Lý Hàn Tân đứng là một con dốc thoải, tầm mắt cô gần như ngang bằng với Lý Hàn Tân.
Mạnh Đường lạnh lùng chất vấn Lý Hàn Tân: “Tại sao lại làm như vậy?”
Lý Hàn Tân nhướng mày: “Ý em là gì?”
Mạnh Đường: “Chuyện ông nội nằm viện phẫu thuật, là anh bảo bố tôi đi tìm người nhà Ngụy Xuyên đúng không?”
Lý Hàn Tân gật đầu: “Đúng là anh, nhưng anh cũng chỉ nhắc một câu, không bảo ông ấy đi tìm.”
Mạnh Đường cạn lời: “Có gì khác nhau không?”
“Sao thế? Người nhà cậu ta có ý kiến với em à?” Lý Hàn Tân nhìn cô, “Chút chuyện nhỏ này cũng không chịu giúp sao?”
“Tôi không muốn nói bất kỳ đạo lý nào với anh cả, Lý Hàn Tân, tôi không thích anh, anh cũng chẳng là gì của tôi, phiền anh sau này đừng chỉ tay năm ngón vào chuyện nhà tôi, đừng tự ý quyết định.”
“Anh không hề tự ý quyết định.” Ánh mắt thâm sâu của Lý Hàn Tân khóa chặt lấy Mạnh Đường, “Hai năm trước xưởng điêu khắc của bọn anh có một chị, chỉ một ca phẫu thuật nhỏ mà mất mạng. Ông cụ cũng là sư phụ của anh, chẳng lẽ anh lại hại ông ấy?”
“Anh không hại ông nội là thật, nhưng hại tôi cũng là thật.” Mạnh Đường thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-them-chut-nua-la-mat-kiem-soat/5190778/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.