Tạ Linh Âm được Thạch Lam và Dương Khả đặt ngồi trên ghế, thấy Mạnh Đường, Thạch Lam bất lực chỉ lên trên:
“Không đưa lên được, làm sao bây giờ?”
Mạnh Đường nói: “Gọi cậu ấy dậy đi, nhân lúc trà gừng còn nóng uống một ngụm cho đỡ khó chịu.”
Dương Khả vỗ vỗ Tạ Linh Âm, Tạ Linh Âm mơ màng mở mắt: “Tớ về rồi.”
“Phải phải phải, cậu về rồi.” Thạch Lam đỡ cô ấy dậy, “Đại Lang, uống thuốc nào.”
Dương Khả không nhịn được cười vỗ Thạch Lam một cái.
Mạnh Đường cũng cười múc một thìa bón cho Tạ Linh Âm.
Bón xong, ba người tốn bao sức lực mới đưa được Tạ Linh Âm lên giường.
Mạnh Đường đã mệt từ lâu, rửa mặt xong là lăn ra ngủ, mơ màng nghe thấy tiếng động nhỏ ở đầu giường.
Cô mở mắt, mò mẫm lấy điện thoại, đã mười hai giờ rưỡi rồi.
Cô vén rèm giường: “Linh Âm, cậu tỉnh rồi à?”
Tạ Linh Âm đáp: “Ừ, đầu hơi đau, tớ xuống uống ngụm nước.”
“Cậu đừng động đậy, tớ đi rót cho.”
“Điện thoại tớ đâu?”
“Đang sạc cho cậu đấy, đợi chút.”
Mạnh Đường xuống giường, đưa điện thoại và nước ấm cho cô ấy.
Tạ Linh Âm ngừng một lúc lâu hỏi: “Là cậu đón tớ về à?”
Mạnh Đường: “Cậu trả lời tớ trước đã, sao lại một mình chạy đến quán bar?”
“Cãi nhau với gia đình.” Tạ Linh Âm lười nói mấy chuyện rắc rối đó ra làm Mạnh Đường khó chịu, “Trong lòng buồn bực nên chạy đi uống rượu.”
“Lần sau đừng thế nữa, nguy hiểm lắm.”
“Biết rồi.” Tạ Linh Âm nói, “Cậu ngủ trước đi, tớ đi vệ sinh.”
Mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-them-chut-nua-la-mat-kiem-soat/5067499/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.