Hứa Hạc Thanh nhìn điện thoại đã bị cúp máy, ngẩn ra một lúc lâu, tên Ngụy Xuyên này rốt cuộc đang làm cái trò gì vậy?
Cậu ta cũng đâu thiếu những thứ này, sao lại tự ý giữ lại vòng tay của Mạnh Đường?
“Huấn luyện viên, em ra ngoài gọi điện thoại chút, việc gấp ạ.”
Giọng Ngụy Xuyên vang vọng trong nhà thi đấu, nói xong cậu quay đầu chạy ra cửa hông.
Lúc Mạnh Đường đang ngẩn người thì cửa phòng ký túc xá bị đẩy ra.
Tạ Linh Âm vào cửa vừa thay giày vừa nói chuyện phiếm: “Tối nay cậu về sớm thế, tắm chưa?”
Điện thoại trên bàn reo inh ỏi, Mạnh Đường “ừ” một tiếng, khoác áo khoác rồi nói với Tạ Linh Âm: “Tớ ra ban công nghe điện thoại.”
Mạnh Đường đưa tay khép cửa ban công rồi trượt nút nghe cuộc gọi.
Đầu bên kia im lặng năm giây mới mở lời: “Xin lỗi, vòng tay cậu tặng Hứa Hạc Thanh đang ở chỗ tôi.”
Mạnh Đường cười khẽ, cười sự vui vẻ và ngại ngùng của mình lúc đó.
Cô hỏi: “Tại sao?”
Ngụy Xuyên có thể nói lúc đó không nỡ, ma xui quỷ khiến không?
Không thể, như vậy Mạnh Đường sẽ cảm thấy khó xử, vậy thì chỉ có thể quy nguyên nhân về mình.
“Tôi ưng cái vòng tay đó của cậu rồi.” Ngụy Xuyên cười gượng, “Trả đi trả lại phiền phức, nhưng do tập luyện, quay đi quay lại tôi quên mất chuyện này, bây giờ tôi chuyển tiền cho cậu.”
Nghĩ nửa ngày, cảm thấy vẫn nên đợi món đồ điêu khắc làm xong, lấy đó làm cớ quy đổi thành tiền mặt đưa cho cô.
Ai ngờ cô lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-them-chut-nua-la-mat-kiem-soat/5067489/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.