Mạnh Đường bật dậy, Hứa Hạc Thanh bước qua bình phong, kéo theo cả Tạ Linh Âm và những người khác phía sau cậu ấy cũng lọt vào tầm mắt.
Toang rồi! Nghe thấy hết rồi sao?
“Ôi trời ơi!” Thạch Lam chen lên, nắm chặt hai vai Mạnh Đường lắc lắc, “Mạnh Đường, cậu có người trong lòng rồi á?”
Tạ Linh Âm hừ một tiếng: “Ngụy Xuyên biết mà tụi tớ không biết, hửm?”
“Còn định tỏ tình nữa?” Dương Khả bồi thêm, “Chẳng lẽ lời đồn là thật?”
“Lời đồn gì?” Mạnh Đường và Ngụy Xuyên đồng thanh hỏi.
Tạ Linh Âm liếc mắt nhìn qua, hỏi Ngụy Xuyên: “Mạnh Đường bị thương, là cậu đưa đến bệnh viện phải không?”
“Đúng vậy,” Ngụy Xuyên thừa nhận, “Hôm đó tôi về căng tin cơm, nhìn thấy nên không thể thấy chết mà không cứu.”
Tạ Linh Âm: “Lúc bọn tôi đến nghe thấy có người bàn tán về cậu và Mạnh Đường ở cửa ký túc xá nữ, đều đang đoán xem hai người có phải đang quen nhau không.”
“Cái gì?” Ngụy Xuyên cảm thấy hoang đường, “Tại sao lại có kiểu bàn tán này?”
Tạ Linh Âm: “Cái này không phải nên hỏi cậu sao?”
Ngụy Xuyên oan uổng muốn chết: “Tôi có làm gì đâu chứ?”
“Có phải vì tôi ngồi xe của cậu không?” Mạnh Đường phỏng đoán, “Còn cả lần trước cậu đưa tôi đến bệnh viện cũng có rất nhiều người nhìn thấy.”
Ngụy Xuyên cảm thấy có khả năng đó, cậu thở dài nói: “Chuyện bát quái thôi, không cần để trong lòng đâu. Sắp chết đói rồi, ngồi xuống nói chuyện đi?”
Hứa Hạc Thanh nhìn Ngụy Xuyên đầy ẩn ý rồi ngồi xuống bên cạnh cậu.
Mạnh Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-them-chut-nua-la-mat-kiem-soat/5067466/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.