Khi sáp nhập các khu học xá và xây dựng khu Nghệ thuật – Thể thao, trường đã thay đổi bố cục.
Dẫn đến việc cuối con đường nhỏ phía ngoài nối liền tòa nhà nam số 5 và nhà thi đấu có một sân bóng rổ bán hoang phế.
Bình thường rất ít người đến đây chơi bóng.
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, Mạnh Đường kiên trì luyện bóng hết lần này đến lần khác.
Cô dựng điện thoại trên bức tường xi măng phủ đầy bụi.
Nói là tường rào thì hơi khiên cưỡng, vì sân bóng rổ này nằm ở trên cao, bức tường xi măng cao nửa mét có tác dụng như lan can.
Tập luyện theo video hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không khiến Mạnh Đường luyện tập thành thục trọn vẹn một bộ động tác.
Cô không khỏi nản lòng đứng dưới rổ, cảm thấy trợ giảng nói cũng không sai, về phương diện vận động quả thực cô rất ngu ngốc.
Cắn răng, Mạnh Đường lại tiếp tục tập.
Bỗng nhiên một tiếng cười khẽ từ trong bóng tối truyền đến, Mạnh Đường giật mình, xoay người ôm chặt quả bóng: “Ai đó?”
Ngụy Xuyên từ trong bóng tối dưới bậc thang bước ra, trêu chọc: “Đêm hôm khuya khoắt thế này, mặt đất nóng đến mức phải chạy qua chạy lại à?”
Mạnh Đường thấy là Ngụy Xuyên liền thở phào nhẹ nhõm: “Sao cậu lại ở đây?”
Ngụy Xuyên giơ điện thoại lên: “Gọi điện về nhà, tránh người qua lại, nghe thấy có người chơi bóng nên tò mò qua xem thử.”
Mạnh Đường giơ tay, dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên cổ, cảm giác nôn nóng vì mãi không học được bao trùm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-them-chut-nua-la-mat-kiem-soat/5067462/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.