Bạch Mai Trúc hai tay nắm chắc đầu gã, mắt ti hí nhìn về phía cánh cửa đã mở sẵn, tầm mắt thu vào hình bóng Tần Yến Trinh, cô đáng lẽ phải đẩy gã ra nhưng không Bạch Mai Trúc còn cố ý nhếch chân mày, tỏ ý thách thức.
Tần Yến Trinh càng tức điên lên, hai tay cuộn thành nắm đấm, tiến bước vào, ả kéo Cao Trí Đức ra, vung thẳng tay, một bạt tai từ ả khiến cô nghiêng hẳn người sang một bên. Bạch Mai Trúc không phản ứng chính là đang đợi biểu hiện từ gã. Không làm cô thất vọng, Cao Trí Đức thẳng tay xô ả, Tần Yến Trinh lưng đập vào tường.
Bạch Mai Trúc xốt xắng trước hành động của gã nhưng trong thâm tâm lại đang cười, ít nhất là gã đã không như Cận Thái Minh dù rằng cô biết hai việc hoàn toàn khác nhau. Cô liền đến gần ả, tay đỡ người “không sao chứ, đứa bé trong bụng vẫn ổn chứ” ả hất tay cô ra. “Trí Đức mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi”
“Không cần, tôi sẽ tự đi” Tần Yến Trinh lườm cô sắc lẹm sau đó ánh mắt liền chuyển hướng qua lối mở mà bước.
Cao Trí Đức dường như định bước theo thì bị tay cô níu lại “muốn đưa cô ta đến bệnh viện thật à?” gã quay lại cầm tay cô, vuốt má “tôi ra đóng cửa” khi tiếng đóng cửa đã vang, chân gã nhanh hơn bình thường tiến về bên cô nhưng khi môi muốn chạm đã nhanh bị cô ngăn...
Chương38.Muốn Tìm Xem Đằng Sau Gáy Anh Có Mắt Hay Không
“Anh có thể chuẩn bị bữa tối cho em không?” Bạch Mai Trúc giọng mềm, nhõng nhẽo với gã. Cao Trí Đức gật đầu, hôn lên má cô, khi gã yên vị đứng trong bếp thì phía sau lưng, cô phải thật nhẹ nhàng để thoát ra khỏi dinh thự, tùy ý bắt một chiếc taxi, ngập ngừng đọc một địa chỉ không nhớ rõ, khi đến nơi cũng vừa hay nhìn thấy chiếc xe kia lăn bánh vào sân nhà. Bạch Mai Trúc để lộ hai má lúm, đã lâu lắm rồi cô vừa được cười vui vừa thỏa mãn được ý muốn của bản thân. Nếu xét về thời gian ả từ nhà Cao Trí Đức trở về, không lâu cô đã liền đuổi theo, thì không thể nào ả đến bệnh viện nhanh như vậy. Chỉ có một điều chắc chắn là trong bụng ả không hề có đứa bé nào, cú va đập mạnh như vậy không thể nào không khiến ả lo lắng, từ chối đến bệnh viện là do sợ bị phát hiện.
Bạch Mai Trúc rón rén đi trở về cũng thật im lặng, cứ ngỡ gã chưa phát hiện khi thấy gã đang rửa tay dưới dòng chảy xối xả, bàn ăn đã bày biện những món nhìn qua đã thấy no con mắt. Xách dép đi lên cầu thang.
“Đứng lại” hai chân cứng đơ, Bạch Mai Trúc mặt tái mét, xoay gót chân, xỏ dép vờ như bản thân vừa đi xuống từ trên phòng. Gượng cười đến cạnh gã, ôm eo gã nhằm xoa dịu tình hình “không ngờ anh có thể nấu được nhiều món như vậy? Chúng ta ăn thôi” “Đã đi đâu?”
Chương38.Muốn Tìm Xem Đằng Sau Gáy Anh Có Mắt Hay Không
“Đã đi đâu?”
“À, em ở ngoài vườn, tưới hoa”
Cao Trí Đức giơ chiếc điện thoại lên, cam1, cam2, cam3, cam4, tất cả đều hiện trên màn hình, Bạch Mai Trúc lúm khúm buông tay, muốn chuồn khỏi rắc rối, nhưng gã đã nhanh túm cổ áo cô lại. Liên tục xờ xoạng phía sau gáy gã, cô làm gã tò mò “tìm cái gì?”
“Muốn tìm xem đằng sau gáy anh có mắt hay không?”
Cao Trí Đức cong môi, gã chỉ có hai mắt trên mặt nhưng nếu cô làm gì đó sau lưng gã, gã đều có thể nhìn ra, bởi vậy có dối trá cũng đừng hòng qua mắt gã. “Mau ăn thôi không đồ ăn sẽ nguội mất” Bạch Mai Trúc cố gắng đánh lạc hướng suy nghĩ đang hiện trong đầu gã, gã cũng đang cố gắng thôi miên chính mình.
Cao Trí Đức chằm chằm hướng môi về phía xương quai xanh sâu hiện rõ, cô đẩy cổ gã ra ngồi vào ghế thưởng thức bữa tối “ừm...ngon quá!” biểu cảm cùng giọng nói và cả chiếc miệng nhỏ đang nhóm nhép nhai đồ ăn của cô, càng khiến tình trong gã dâng cao. Gã ngồi vào ghế bên cạnh, chống tay nhìn cô ăn, thay vì đưa tay lau đi đồ ăn đang dính trên miệng cô gã lại dùng lưỡi của mình, một hành động đối với gã là bình thường nhưng lại khiến cô choáng váng.
Đập tay xuống bàn, chỉ tay vào những đĩa chứa đồ ăn “Cao Trí Đức đồ ăn ở đây chứ không phải trên miệng tôi”
“Tôi ăn đồ ăn còn vương trên đó chứ đâu có ăn miệng em” gã chống tay lại sát hơn, trán gần như là gần chạm sát trán cô.
“Anh có để cho tôi ăn hay không đây?” gã nghiêng đầu nhìn con mèo trước mắt như đang gào lên. Đập đũa thật mạnh xuống bàn, Bạch Mai Trúc như được đà lấn tới liên tục muốn mở miệng chửi gã nhưng Cao Trí Đức nào cứ để bị cô bức vô cớ, chữ dưới họng chưa kịp tuôn ra thì đã chuyển sang miệng gã mà chui tọt vào bụng. Bạch Mai Trúc hai tay bám vòng vào cơ ngực gã, bóp chặt, nhằm thoát. Cắn vào môi gã thay vì cứ phục tùng gã, nhấc đũa lên cô tiếp tục ăn.
Gã lau đi máu bật ra từ môi, đứng lên ngồi qua hướng đối diện cô cùng tận hưởng bữa ăn do chính tay mình nấu. Một bữa tối nhẹ nhàng trôi qua.
Chương39.Không Nghĩ Hậu Quả Sẽ Nặng Đến Mức Này
Chương39.Không Nghĩ Hậu Quả Sẽ Nặng Đến Mức Này
Quơ tay lên xuống, vẻ mặt bơ phờ, bước chân chậm chạp, gã tìm cô mọi góc ngách nhưng không thấy bóng, Cao Trí Đức ghi hoặc là do bắt đầu từ hành động lén la lén lút tối ngày hôm qua của cô.
Cao Trí Đức kéo cửa kính hướng ra vườn, thản nhiên không muốn tốn sức nữa, ngồi vào sofa êm ái, theo dõi bản tin tức đang chiếu trên tivi. Đang yên lặng tận hưởng buổi sáng bình yên thì bên ngoài tiếng the thé của người phụ nữ đang dần to hơn thu vào tai.
“Bạch Mai Trúc mau ra đây” Doãn Thanh Nhàn hét lớn, Cao Trí Đức vô cùng thắc mắc ngoài Tần Yến Trinh và ba mẹ gã thì làm gì có ai biết được Bạch Mai Trúc đang ở đây, đương nhiên gã không biết rằng bà ta đã từng đến để đòi lại hạnh phúc cho con gái mình từ cô.
“Có chuyện gì vậy mẹ?”
“Mau gọi con tình nhân của cậu ra đây!” nếu bà ta gọi cô bằng hai chữ "tình nhân" thì gã biết do ai rồi, một sấp ảnh giày từ tay bà ta ném vào người gã, rơi lả tả trên sàn.
Phía sau lưng Doãn Thanh Nhàn, bóng Bạch Mai Trúc đã xuất hiện, gã gãi trán nheo mắt nhìn cô, hai đường kẻ mắt sắc bén, nét trên gương mặt sắc sảo hơn bình thường, làn da trắng hồng, đôi môi trái tim đánh son đỏ cam bóng loáng càng làm biểu cảm của gã khó hiểu. Nhìn những tấm ảnh sắc nét nằm lộn xộn, trong suy nghĩ Bạch Mai Trúc đang cảm thán trình chụp ảnh xuất chúng của Nam Phong, không hổ danh là người cô tin tưởng. Ủng hộ chính chủ vào ngay ﹛ T 𝖱 𝓊 M T 𝖱 U 𝘠 E N.Ⅴn ﹜
Chương39.Không Nghĩ Hậu Quả Sẽ Nặng Đến Mức Này
Khi nụ cười nở trên môi thì cả người đã không còn kiểm soát mà đầu đập vào cạnh tường, ngồi bệt xuống sàn, bối rối trong hoàn cảnh hiện tại, Bạch Mai Trúc đưa tay lên đầu rờ vào nơi đau nhức, tay run lẩy bẩy, mắt đang dần cụp xuống khi nhìn thấy máu đến khi ngất đi thì đã được gã đỡ nằm trong vòng tay.
Doãn Thanh Nhàn cũng sợ hãi không kém khi đẩy cô vào cảnh này, chạy theo sau Cao Trí Đức đang đưa cô đến bệnh viện, xe lối đuôi sau xe gã, trong phút chốc bà ta đã rơi nước mắt vì đã khiến đứa con mình dứt ruột đẻ ra rơi vào bờ vực. Không ngừng đi qua đi lại trước phòng cấp cứu chưa tắt đèn, hai tay liên tục chắp vào nhau cầu nguyện.
Nhận lấy chai nước từ tay gã, Cao Trí Đức ngồi vào bên cạnh “đôi khi sự vô tâm và sự tổn thương buộc con người ta phải bước vào bước đường này, mẹ về nghỉ ngơi đi con sẽ ở lại với cô ấy”
Doãn Thanh Nhàn nức nở trước phòng bệnh của cô, nghĩ rằng cô làm vậy là muốn trả thù người mẹ đáng trách này.
Không phải là không muốn nhận lại cô mà là bà ta sợ bị người chồng kia phát hiện trước khi cưới bản thân đã có con riêng, không muốn mất đi gia đình đang êm ấm hạnh phúc, vì muốn nhồi nhét vào đầu cô thêm sự căm ghét mà nhẫn tâm buông lời độc ác. Muốn cô quên đi người mẹ không đáng có này mà tiếp tục tận hưởng cuộc sống của mình.
Chương39.Không Nghĩ Hậu Quả Sẽ Nặng Đến Mức Này
Muốn tốt cho cô nhưng bà ta lại không biết một điều, cô luôn muốn cảm nhận tình thương mà cô chưa từng biết đến từ người thân duy nhất còn lại, ấy thế mà cuộc đời này cứ liên tục xô cô vào thế bế tắc.
“Aiz, để quên túi trên xe mình rồi” Nam Phong quay đầu xe, cầm túi xách của cô trên tay đang tiến vào nhà gã. Bàn chân lưỡng lự lùi ra sau khi vô tình giẫm phải tấm ảnh trên sàn, nhìn qua cạnh tường, Nam Phong lần nữa cầm theo chiếc túi mà chạy đi.
Dừng xe trước bệnh viện gần nhất, chạy tìm phòng cô thì nhìn thấy mẹ của Tần Yến Trinh, bước nhanh đến gần, bối rối khi chính mình lại đồng ý dẫn lối cô vào hoàn cảnh này. Nhẹ đẩy cửa vào, Nam Phong cười như không đến gần hơn với giường bệnh cô.
“Ra ngoài” nhìn túi xách của cô trên tay Nam Phong gã hất cằm ra hiệu. Cả hai đã không còn thấy Doãn Thanh Nhàn đâu nữa, ngồi xuống đối diện nhau, gã chất vấn anh.
“Đưa cô ấy đi đâu?”
“CHUYỆN GÌ ĐANG DIỄN RA VẬY HẢ!?” Cao Trí Đức rất tức giận nhưng lại đang kìm nén nhỏ giọng nhất có thể. Nam Phong cúi đầu không trả lời bởi đã hứa với cô sẽ không nói chuyện này cho gã biết.
Nhận được cuộc gọi của cô lúc sáng sớm vì trước đó đã hứa sẽ giúp cô tìm vị trí của Tần Chính Nguy mọi lúc mọi nơi, là vì muốn lưu lại kỉ niệm giúp bà ta xua ruồi đuổi nhặng lên đã chụp lại một vài bức ảnh dù biết sẽ chẳng được mang ơn, muốn kịch tính hơn nên liều mạng gửi cho bà ta và hậu quả cô phải gánh chịu đến cô cũng không nghĩ sẽ nặng đến mức này.
“Còn không mau nói”
Nam Phong lắc đầu bởi là người có chữ tín, đã hứa với cô không nói thì tuyệt nhiên sẽ giữ kín miệng, vứt chiếc túi xách về phía gã, Nam Phong rời khỏi. Cao Trí Đức quay lại phòng bệnh thì thấy tay cô động đậy, mắt đang hé mở, khoanh tay trước ngực tiến về phía cô, nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt, gã chống tay xuống giường nói thầm với cô “thế nào? đang nằm đây đã thấy xứng đáng với việc mình làm chưa?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]